THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Thấy ánh mắt Lục Thừa Phong, lại nghe được tiếng cười cợt của những người xung quanh, Tuyết Nhi biết rõ, là hắn cố ý, thật ta thì cô cũng nên sớm biết điều này, người đàn ông này vừa xuất hiện thì đã không ngừng giày vò cô, gây khó dễ cho cô, kết hôn thì thế nào chứ? Thực ra thì hắn chỉ muốn báo thù mà thôi, được, anh muốn trả thù đúng không, vậy thì cứ tiếp tục đi, tôi chờ anh, chờ anh giày vò tôi, chờ anh dằn vặt tôi, vậy thì tôi sẽ trả hết nợ cho anh, vì cha mẹ tôi, vì La Hải, vì trả nợ, tôi sẽ không phản kháng, đã như vậy, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận, chờ đến lúc không chịu đựng được nữa thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc.



Trợ lý đi tới, nhìn Tuyết Nhi, sau khi sửng sốt, nói:



- Lục tổng, hết thẩy đều đã chuẩn bị xong, cô dâu chú rể cần xuất hiện rồi.




Lục Thừa Phong đi tới trước mặt Tuyết Nhi, khoác tay cô, muốn làm cho Tuyết Nhi đi theo mình. Tuyết Nhi cười khẩy, hỏi:



- Bộ dáng như thế này anh không cảm thấy mắc ói sao?



Lục Thừa Phong không nói gì, liền kéo tay cô đi ra ngoài.



Lúc hai người vừa xuất hiện thì phía dưới liền xì xào bàn tán.



- Tại sao lại xấu như vậy? Trên đời này có người con gái xấu như vậy sao?



Các cô gái nói.



- Không phải chứ? Tại sao Lục Thừa Phong lại đi lấy một cô gái xấu như vậy chứ? Thật là ghê tởm mà.




- Dù thế nào thì nữa thì nhìn thấy cô gái xấu xí như vậy tôi cũng thấy muốn ói, tại sao lại cưới cô ta chứ? Thực sự là quá ghê tởm đi, thực sự là quá oan ức cho Lục tổng rồi.



- Dù sao thì tôi cũng cảm thấy Lục tổng thực sự rất đáng thương, tại sao lại phải lấy một cô gái như vậy làm vợ chứ, thật sự ghê tởm mà, nửa đời sau sống thế nào đây?



Mỗi một câu nói phía dưới đều lọt vào tai Tuyết Nhi, nhưng cô cố gắng kìm chế, nắm chặt hai tay, không có sao hết, không có sao hết, chẳng qua chỉ là những lời nói công kích mà thôi, Tuyết Nhi, đừng để ý làm gì cả, hôn lễ này vốn không phải thứ mình muốn nên không cần bận tâm.



Lục Thừa Phong thấy Tuyết Nhi nắm chặt hai tay, thấy cô có thể chịu đựng được hết thảy mọi thứ thì trong lòng cảm thấy bực bội, xem ra là hắn đã xem thường cô, sỉ nhục như thế này đối với cô ta mà nói tuyệt đối không có bất cứ tác dụng gì.



- Thứ con gái không biết xấu hổ, vì tiền mà có thể bán đứng nhân cách phụ nữ, thứ không biết xấu hổ.



Đang lúc mọi người kích động thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên,




Là dì, là bà ấy, tại sao bà ấy lại tới đây chứ? Tại sao bà ấy biết cô kết hôn chứ?



- Các người đừng nên bị cô gái này lừa, cô ta đã đính hôn với con tôi, vì tiền mà leo lên giường với người đàn ông này, buộc người đàn ông này phải cưới cô ta, người con gái như vậy không xứng đáng nhận được chân tình, thứ con gái không biết xấu hổ, lúc cha mẹ cô chết, lúc cô sống không bằng chết thì gia đình chúng tôi đã cưu mang cô, bây giờ lại chê nhà chúng tôi, còn làm cho con tôi bị thương tích đầy người nữa, người con gái như cô không xứng đáng có được tình yêu.



La mẫu kích động nói. Thấy báo chí nói hôm nay người con gái này sẽ gả cho một người giàu có, mà con trai của mình mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, công ty cũng không màn đến, hôm qua lúc về nhà cả người còn bị thương nữa, không cần nói cũng có thể khẳng định là có liên quan đến cô gái này.



- A dì, dì đi về đi, đừng nên ồn ào.



Tuyết Nhi thấp giọng nói, nhưng mà La mẫu lại không nghe được.


Bình luận

Truyện đang đọc