THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Tuyết Nhi làm sao không nhận ra cô ta chứ. Cô ta chính là phụ dâu ngày hôm qua, là nhân tình của Lục Thừa Phong.



- Thật sao? Hóa ra không phải rất xấu nha, nhưng mà tại sao lại mặc quần áo thế này chứ? Ha ha ha, thực sự chẳng khác gì một bà già.



Mọi người xúm vào vừa cười vừa nói.



Tuyết Nhi không quan tâm bọn họ, bắt đầu thu dọn thùng rác, thay bọc nilong mới cho toàn bộ những thùng rác kia, không để ý đến những người phụ nữ nhàm chán này.




Cô gái kia cười cười, sau đó đổ rác trong thùng ra, sau đó mấy người kia cũng bắt chước làm theo, một lát sau, trên sàn đều đầy rác.



Tuyết Nhi nhìn những người này, thực sự rất muốn xông tới nhưng cô lại không làm vậy, chỉ cầm lấy một cây chổi quét dọn lại rác mà bọn họ đổ ra.



Tuyết Nhi càng không quan tâm thì bọn họ càng gây khó dễ cho cô, nhưng Tuyết Nhi vẫn không phản ứng, bọn họ thì vẫn cứ chọc ghẹo cô. Nhưng mà chỉ trong buổi sáng, cô đã có thể làm xong mọi việc.



- Các người đừng gây rối nữa, chẳng lẽ các người không có chuyện gì làm hay sao?



Cuối cùng Tuyết Nhi cũng không nhịn được mà đặt câu hỏi.



- Cô không được quên thân phận của cô, cô chỉ là một người lao công mà thôi, chẳng lẽ cô không muốn nhận tiền lương sao? Với thái độ này không chừng tổng tài sẽ cho cô nghỉ việc đó.



Một người khinh thường nói.



- Dù sao cũng nên biết thân phận của mình chứ, như vậy mới có thể làm lao công ở đây được. Cô không biết chúng tôi đã nể mặt cô lắm rồi hay sao mà còn dám nói chuyện như vậy chứ, thật không biết mình biết ta mà.



Một người khác lại nói.




- Thân phận gì? Thân phận của tôi thế nào? Lao công thì không phải là người sao? Nghề nghiệp nào mà không có giá trị chứ hả? Các người đừng xem thường những việc này, nếu như không có lao công thì rác của mấy người sẽ không có ai dọn dẹp đâu, các người tự dọn dẹp hay sao? Hôn lễ hôm qua thì thế nào chứ? Cái đó là chuyện của tôi, có liên quan gì tới mấy người sao? Các người đâu cần phải quan tâm như vậy chứ. Các người nói tôi không có tư cách nói chuyện lớn tiếng, chẳng lẽ các người có sao? Dùng tiền mời các người tới làm chứ không phải để cho các người ở đây gây khó dễ cho tôi.



Tuyết Nhi đứng lên lớn tiếng nói, làm cho những người phụ nữ có mặt ở đây ngây ngẩn cả ra.



- Tôi dùng tiền mướn cô, còn cô lại đi mắng nhân viên của tôi thì không phải cô càng không có tư cách hay sao? Thế nào? Chẳng qua mọi người chỉ đùa giỡn một chút thôi mà cô cần gì phải phản ứng như vậy? Chỉ là đùa giỡn mà thôi, cô nên phối hợp một chút mới đúng.



Tiếng của Lục Thừa Phong vang lên từ sau lưng.



- Phối hợp? Anh muốn tôi phối hợp để bọn họ chế nhạo sao? Lục Thừa Phong, tôi là vợ của anh, cho dù anh không thích, cho dù anh không yêu tôi thì tôi cũng là vợ của anh mà. Đây là chuyện mà mọi người đều biết, bọn họ sỉ nhục tôi như vậy lẽ nào anh không có bất cứ cảm giác nào hay sao? Chúng ta là vợ chồng đấy, bọn họ nói tôi thì khác gì nói anh chứ, tại sao anh lại không chịu giúp tôi.



Tuyết Nhi rất nói.



- Ha ha ha, vợ? Cô cho rằng tôi sẽ coi cô như vợ tôi sao? Cô không được quên lý do tại sao cô lại gả cho tôi, cô đã rảnh rỗi như vậy, còn có thời gian lớn tiếng nói nhảm thì được thôi, những thứ rác rưởi này cô không được dùng chổi quét, cô dùng tay nhặt từng thứ lên cho tôi.



Lục Thừa Phong nói xong liền đã văng dụng cụ quét dọn.




- Nếu như tôi nói không thì thế nào?



Tuyết Nhi ngang bướng nói.



- Tôi sẽ làm cho cha mẹ cô vĩnh viễn không có chốn nương thân.



Lục Thừa Phong lạnh lùng nói.



Vừa nghe xong lời hắn, người cô mềm nhũn ra. Cô vô dụng, cô thật sự quá vô dụng rồi. Nước mắt giàn dụa, cô cúi xuống nhặt từng miếng rác trên sàn. Mọi người xung quanh thì sỉ nhục, cười nhạo, còn có cả châm biếm, hành động Lục Thừa Phong như vậy thì cô còn có thể làm gì đây???



"Lục Thừa Phong, tôi sẽ trả nợ anh. Bây giờ tôi cam chịu bị anh sỉ nhục, tôi sẽ không quan tâm nữa, cho dù là tôi vì cha mẹ tôi mà trả nợ. Tuyết Nhi cố gắng lên, mày phải cố gắng hơn nữa."



Nghĩ tới đây, động tác Tuyết Nhi càng lúc càng nhanh hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc