THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



- Cậu làm tớ thật sự thất vọng. Trước đây cậu đau khổ mệt mỏi thì cậu cũng không kêu la một câu, nhưng bây giờ cậu lại nói đến những chuyện kia một cách vô tâm như vậy. Lúc cậu gặp phải những chuyện đó, La Hải đã nổ lực như thế nào vì cậu thì hẳn là bây giờ cậu vẫn còn nhớ. Hôm nay tớ tới tìm cậu là muốn cậu nói ra những nỗi khổ trong lòng nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cậu thì tớ biết tớ sai lầm rồi. Tớ thực sự đã nhìn lầm cậu, tớ còn cho rằng cậu phải chịu oan ức nữa chứ, không ngờ cậu ngụy trang tốt như vậy, người chịu khổ lại là tụi tớ. Hiểu rõ người con gái như cậu sớm một chút cũng tốt, ít nhất thì cậu cũng không cần lừa gạt tụi tớ nữa. Tuyết Nhi, từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày chúng ta phải nói những lời như vậy với nhau, tình bạn của chúng ta đã không thể nào tiếp tục được nữa, một người bạn giống như cậu thì tớ không muốn chút nào nữa hết. Tớ cần là cần Tuyết Nhi thật thà chứ không phải người như cậu, cho nên bây giờ không cần thiết nữa. Anh họ tớ rất giàu có, cậu muốn tiền thì có tiền, chúc mừng chị dâu họ, cuối cùng thì chị cũng đạt được giấc mơ của mình rồi.



Vũ Tâm châm chọc nói.



Nước mắt của Vũ Tâm cũng không rơi ra, không biết từ lúc nào mà Tuyết Nhi trở nên mê tiền như vậy, cô cảm thấy tình bạn thật đáng ghê tởm, chẳng lẽ Tuyết Nhi kết bạn với cô cũng bởi vì sự giàu có của cô hay sao? Nghĩ tới những năm làm bạn với nhau thì tình bạn của họ thật sự rất đáng ghét, cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.




- Đúng vậy, tớ đã có được mọi thứ tớ mong muốn, nếu như không phải gặp được anh họ cậu thì cả đời tớ cũng không có được những thứ đó. Tớ thực sự phải cảm ơn ông trời đã để cho tớ gặp được anh ấy. Vũ Tâm, cảm ơn cậu, cậu đã nói không muốn làm bạn bè nữa thì tớ cũng không có cách nào khác, nhưng mà tớ cũng nên cảm ơn cậu, nhưng năm qua cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều.



Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, cao ngạo nói.



Vũ Tâm thấy dáng vẻ Tuyết Nhi như vậy, cảm thấy khó chịu vô cùng nên liền quay người bỏ đi.



Đi được mấy bước, Vũ Tâm ngoảnh đầu lại nói:




- Cậu không xứng có được tình yêu, cậu mãi mãi không có được tình yêu.



“Xin lỗi Vũ Tâm, tớ không biết phải giải thích chuyện này như thế nào với cậu nữa, nếu như cậu biết ba tớ đụng chết cậu của cậu thì tớ nghĩ tình bạn của chúng ta cũng sẽ không còn, dù sao thì cũng đã không còn gì nữa thì cứ nghĩ tớ thật xấu xa đi. Vũ Tâm, cảm ơn cậu! La Hải, cảm ơn anh. Nhưng mà em cũng chỉ có thể nói xin lỗi với các người, Tuyết Nhi thực sự xin lỗi.”



Tuyết Nhi khóc mà nói. Đã không còn La Hải thì tình yêu cũng không còn quan trọng với cô nữa, điểm này cô đã sớm nhận ra rồi.



Tuyết Nhi lau sạch nước mắt, nhìn những người lao công kia trong tòa cao ốc, cô cũng sẽ trở thành một người lao công, thực sự không ngờ là cô lại trở thành một người lao công. Nhiễu Tuyết Nhi, ngoại trừ cái mạng này thì cô còn lại cái gì nữa chứ?



- Nhiễu Tuyết Nhi? Tổng tài đã thông báo cho tôi rồi, cô là lao công mới của công ty chúng tôi, cái này là dụng cụ của cô, còn có quần áo nữa. Sau này lúc làm việc thì mặc quần áo này, nếu như không có chuyện gì khác thì cô có thể bắt đầu làm việc rồi.




Quản lý nhân sự không khách khí ném lên bàn một bộ quần áo, còn đưa cả dụng dụ quét dọn cho Tuyết Nhi.



Tuyết Nhi nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào, cầm lấy những dụng cụ quét dọn kia, bắt đầu công việc của mình.



- Ai yooo, ai đây? Không phải là vợ mới cưới của Lục tổng hay sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây chứ? Mọi người mau đến xem này, cô dâu xinh đẹp hôm qua lại ở đây làm lao công nè, thực sự làm cho người ta tò mò nha.



Một cô gái kích động nói, tiện thể kích động cả mọi người xung quanh.


Bình luận

Truyện đang đọc