THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



- Tôi đi, tại sao tôi phải đi chứ? Bây giờ người không biết xấu hổ chính là cô, hôm qua cô đối với La Hải thế nào hả? Cô gọi người đánh nó thành ra cái dáng vẻ gì chứ? Cho dù chia tay thì chia tay nhưng tại sao cô lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Bây giờ muốn đuổi tôi đi nữa sao? Thế nào? Cô dám làm thì tôi không dám nói sao? Gương mặt thuần khiết quá nhưng lại không thể nào biết được bản chất con người như thế nào cả. Đồ không biết xấu hổ, hôm nay còn ăn mặc cái kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật không biết rốt cuộc thì cô sống tiếp để làm cái gì nữa. Tôi nói cho cô biết, cô cứ kết hôn đi, để tôi xem xem cô có thể hạnh phúc được bao lâu, tôi không tin cả đời này cô được hạnh phúc đâu, tôi nguyền rủa cô vĩnh viễn không có được tình yêu thật sự, thấy cái bộ mặt của cô thì tôi liền cảm thấy buồn nôn rồi.



Nói xong bà ta liền cầm chai rượu vang đỏ trên bàn lên, dùng sức ném một cái, chai rượu bị đập nát, rượu văng đầy người Tuyết Nhi nên làm cho cái áo cưới bẩn thỉu càng thêm ghê tởm.



- Bà xã, em làm cái gì vậy? Đừng làm bản thân mình bực tức hơn nữa, người con gái như vậy tự nhiên sẽ có báo ứng thôi, không thể nào có được cái chết yên lành đâu.



Nói xong La phụ liền mang La mẫu rời đi, nhưng mà sau khi rời đi thì ngoài giọng của La mẫu vọng lại thì còn có thêm đủ loại ngôn từ chưởi rủa Tuyết Nhi xuất hiện.




Tội danh Tuyết Nhi lại tăng thêm một bậc, cô chịu đựng được, cô không thể khóc, cô không thể nào khóc vào lúc này.



Còn chưa chờ cô có phản ứng gì thì phía dưới đã có mấy ly rượu được ném lên, mấy người con gái kia tức giận mắng to:



- Với bộ dáng thế này mà cô còn tìm đến gây họa cho Lục tổng nữa sao? Cô có biết chúng tôi yêu Lục tổng đến dường nào không hả? Cô là thứ con gái không biết xấu hổ mà.



Vừa nói xong, những người ở phía dưới lại ném đồ ăn, thức uống hay bất cứ thứ gì có thể lên trên bục, tình cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng, áo cưới của Tuyết Nhi trở nên thê thảm tột điểm.



Bởi vì ném quá nhiều thứ nên Tuyết Nhi chỉ có thể liên tục lùi về phía sau, những thứ kia ném trúng người quả thực rất là đau, thật sự rất khó chịu.



- Mọi người bình tĩnh, mọi người bình tĩnh, Lục tổng nói hôn lễ vẫn phải cử hành tiếp, không phải mọi người sẽ không nể mặt cho Lục tổng chứ?



Đột nhiên một người đàn ông cầm micro nói to, câu nói vừa xong thì tất cả mọi người đều im lặng.



Tuyết Nhi bị ngã xuống sàn, cô cố gắng đứng lên nhưng mà chân rất đau, lúc này cô cần người nào đó giúp một tay nhưng mà Lục Thừa Phong chỉ im lặng đứng trước mặt cô, một câu cũng không nói.




Hắn sẽ không giúp mày đâu Tuyết Nhi, trên thế giới này ngoại trừ La Hải ra thì sẽ không có bất cứ ai giúp mày đâu. La Hải đã đi rồi, trên thế giới này cũng chỉ còn có một mình mày thôi, tự đứng lên đi Tuyết Nhi, tự mày có thể làm được mà.



Tuyết Nhi đứng lên, nhẹ nhàng phủi phủi áo cưới, nhìn nàng lúc này nhếch nhác vô cùng, cũng xấu xí vô cùng, dù sao thì cũng không ngờ rằng cô sẽ có một hôn lễ như thế này. Dù không đẹp nhưng cũng sẽ không hỗn loạn như thế này.



- Vừa rồi là hiểu lầm thôi, hôn lễ của chúng ta cứ tiếp tục tiến hành đi, Lục Thừa Phong tiên sinh, anh có đồng ý cưới tiểu thư bên cạnh làm vợ hay không? Dù nghèo khó hay giàu sang cũng không rời!



Người điểu khiển buổi lễ lớn tiếng hỏi.



- Đồng ý!



Lục Thừa Phong lớn tiếng nói.



Dưới đài có rất nhiều tiếng thương tiếc nổi lên.



- Nhiễu Tuyết Nhi tiểu thư, cô có đồng ý gã cho vị tiên sinh đứng bên cạnh mình hay không? Dù nghèo khó hay giàu sang cũng không rời!




Người chủ trì buổi lễ lại hỏi.



- Đồng ý!



Giọng Tuyết Nhi không lớn lắm, nhưng mà trong đó tràn đầy sự cam chịu.



Phía dưới liền xuất hiện vô số tiếng chửi bới.



- Bây giờ xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.



Người chủ trì hôn lễ nói xong, rể phụ và dâu phụ liền lấy nhẫn ra.



Lục Thừa Phong cầm chiếc nhẫn cười cười, đi tới trước mặt Nhiễu Tuyết Nhi, đang lúc mọi người chăm chú nhìn thì bất ngờ hắn cầm tay cô dâu phụ, đeo chiếc nhẫn chói mắt vào tay cô ta.


Bình luận

Truyện đang đọc