THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

_

Liên tiếp mấy ngày mưa to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, mơ hồ có chút tiết trời về đông.

Vào thời tiết này đi ăn lẩu là tuyệt nhất.

Bảy giờ tối, bốn cô gái xuống lầu.

Từ Ưu Nhã sửa sang lại mái tóc của mình, cô nói: “Trước đây toàn hai ba người đi ăn lẩu, bây giờ là tám người đi cùng nhau, có cảm giác rất thú vị.”

“Bọn mình đón xe đến trung tâm thành phố sao?” Hoàng Vận hỏi.

Hạ Thiến Thiến: “Bọn họ bảo sẽ lái xe điện đến đón chúng ta.”

“Vậy cũng tiện nhì.” Đường Miểu nói.

Đánh nhẽ hôm nay Đường Miểu phải đến thư viện, nhưng cuối cùng cô cũng phải đi cùng bọn họ, chủ yếu là ăn chay lâu rồi nên cô cũng rất muốn đi ăn lẩu.

Trong chốc lát, bốn cậu chàng đã có mặt.

Bọn họ mỗi người cưỡi một chiếc xe điện nhỏ, bởi vì đầu cao, nên có trông có vẻ chiếc xe điện rất nhỏ.

Và cũng vì có gió nên các cậu nam sinh đã rẽ ngôi tóc mái, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Phó Khả Dịch bị tụt lại ở phía sau, cậu đeo một cái khẩu trang màu đen, chỉnh lại mũ áo khoác, cậu chàng cứng ngắc giữ đầu xe xe điện nhỏ, hiển nhiên là một người mới tập đi xe lần đầu, mấy cậu nam sinh phía trước thỉnh thoảng quay đầu chê cười chàng ta.

“Khả Dịch, mày có được không vậy?”

“Đừng có nói nhảm.” Phó Khả Dịch phanh xe dừng lại, chờ các cô gái đi tới, cậu liền đẩy xe về phía trước vài mét, sau đó nói với Đường Miểu: “Đàn chị, chị biết đi xe điện nhỏ không? Chị có thể chở em đi được không? Em không biết lái ý.”

Đường Miểu từ trước đến nay vẫn luôn ngay thẳng, cô trả lời: “Ừ, tôi có thể chở cậu.”

Nói chưa hết lời, đã bắt gặp tia sáng sống động trong đôi mắt cậu mặc dù cậu đeo khẩu trang màu đen, nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra chuyện cậu đang cười.

“Đàn em, chị người đã đi trước phải cảnh báo em một chút, chị Miểu Miểu của em lái xe nhanh bay lắm, nhanh đến mức em không tưởng tượng được đâu.” Từ Ưu Nhã nhắc nhở cậu.

Phó Khả Dịch kéo mũ xuống, cậu chàng xoa xoa màu tóc ngắn củn trên đầu mình một cách đẹp trai: “Không sao hết, chị ấy muốn làm gì thì làm.”

Ơ ủa? Lời nói này, sao nghe như thể muốn nuông chiều Đường Miểu vậy.

Sau khi Từ Ưu Nhã trêu chọc thêm vài câu, mới ngồi lên xe điện nhỏ của Cao Hồng Bảo.

Hạ Thiến Thiến nhìn thoáng qua Phó Khả Dịch, vừa liếc nhìn Đường Miểu, chung quy cũng không nói gì, chậm rãi đi về phía Tô Luân.

Rất nhanh, tám người, chạy trên bốn chiếc xe điện nhỏ rời khỏi cổng trường đại học G.

Đường Miểu lái xe, Phó Khả Dịch ngồi ở phía sau.

Cậu bị cảm lạnh, ngồi ở phía sau ho sù sụ, kèm theo tiếng gió thổi vi vu bên cạnh, làm cho mọi thứ xung quanh cậu trông rất tươi sống sinh động.

Khả năng là thấy lạnh, nên thân thể cậu chàng sát lại gần, Đường Miểu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp phía sau mình, như một mặt trời nhỏ vậy.

“Đường Miểu, bọn họ nói em lúc cười rộ lên rất ngọt, có phải thế không chị?”

Cậu sát lại gần, khuôn mặt tuấn tú gần kề bên tai cô.

Giọng nói của cậu hoà vào tiếng gió, nhưng không hiểu vì sao lại khiến người ta muốn cười với cậu.

Lúc cậu cười rộ lên trông rất ngọt, đây là sự thật.

Là cái loại cảm giác sạch sẽ trong sáng, sẽ làm cho tâm trạng của mọi người dễ chịu hơn.

“Ừ.” Đường Miểu đáp lại.

Cậu không ngờ cô lại thành thật đáp lại, cô nói cậu cười lên rất ngọt ngào.

Phó Khả Dịch ngồi ở sau người cười nhạo, xong lại kho thêm mấy tiếng mới nói tiếp: “Lúc yêu đương với em cũng rất ngọt đấy, chị có biết không?”

Đường Miểu lái xe với vẻ mặt không chút biểu tình: “Xin lỗi, không biết.”

“Chẳng sao hết, sau này em nói cho chị biết.”

Cậu yêu đương với cô gái khác, còn muốn nói cho cô biết cậu có ngọt không hả?

Đường Miểu hết cách chỉ đành nói: “Cậu nói chuyện yêu đương của cậu thì không cần phải nói cho tôi biết, tôi không muốn nghe.”

“…”

Nhìn mái tóc dài đang tung bay trong gió của cô, Phó Khả Dịch dừng mấy giây: “Cứ có cảm giác chị đang lừa em ý.”

Ngoài sáng trong tối, cậu ám chỉ không ít lần, nhưng cô lại như thể bách độc bất xâm.

Tiếng gió rít gào bên tai, những ánh đèn ấm áp thắp sáng hai bên đường thành thị mờ ảo.

Trên con đường không có tiếng chạy máy, hai người vượt qua một chiếc xe điện, bỏ lại mấy người Cao Hồng Bảo đằng sau.

Như Từ Ưu Nhã đã nói Đường Miểu lái xe rất nhanh.

Phó Khả Dịch ho khan mấy tiếng trong gió, lần thứ hai cậu sáp lại gần cô: “Đường Miểu, em lạnh, em muốn ôm chị.”

Hôm nay cậu mặc hơi ít, nhưng Đường Miểu không cho: “Nam nữ khác biệt, sau này ra cửa thì mặc nhiều một chút.”

Cậu muốn, nhưng chị cự tuyệt.

Dù sao thì cũng phải có một người thoả hiệp.

Cho nên… Cậu còn lâu mới thỏa hiệp với chị.

Tay cậu nhanh chóng vây trước người cô, Phó Khả Dịch ôm lấy cô: “Oa, đàn chị ấm quá.”

Đột nhiên bị cậu ôm, tay cầm lái Đường Miểu hơi lung lay, cô cau mày nói: “Cậu buông tay.”

“Lạnh.”

“Vậy thì cũng không được ôm như này.”

“Vậy làm như nào mới được ôm như vầy?”

“Thế nào cũng không được.”

“…”

Phó Khả Dịch không buông tay, lưng Đường Miểu cứng đờ.

Tốc độ xe dần chậm lại. hình như cô muốn dừng xe, hình như cô giận cậu rồi, Phó Khả Dịch thức thời buông tay.

Xe tiếp tục tiến lên, lần này không ai nói gì nữa.

Trường đại học G cách không xa trung tâm thành phố, lái xe khoảng mười tám phút là đến nơi.

Đường Miểu lái xe nhanh, nên hai người phải đứng ở ven đường để chờ những người còn lại đến.

Giữa trung tâm thành phố rất phồn hoa, từng toà nhà cao ốc đều được trang hoàng bởi những ngọn đèn có màu sắc rực rỡ, cả thành phố như chìm vào trong mộng ảo rực rỡ sắc màu.

Sau đó không lâu, đám người Tô Luân cũng đã đến, tám người cùng nhau đi vào một toà nhà sầm uất ở trung tâm thành phố.

Phó Khả Dịch đi ở phía sau, nhìn Đường Miểu và mấy cô nữ sinh Hạ Thiến Thiến đang đi lên thang máy song song, cậu có chút ngẩn ngơ.

“Làm sao vậy? Trông mặt mày buồn đời thế?” Cao Hồng Bảo đặt một tay lên vai Phó Khả Dịch hỏi.

Phó Khả Dịch cười khẽ: “Không có chuyện gì đâu.”

Cậu chỉ chọc đàn chị tức giận thôi.

Trong quán lẩu.

Trên chiếc bàn trong làm từ đá cẩm thạch, nước lẩu trong nồi uyên ương cứ sôi sùng sục lên, mùi thơm của các nguyên liệu trong nồi nước lẩu, giục người ta thấy đói.

Các chàng nam sinh lần lượt ném vài đĩa thịt vào trong nồi lẩu, cứ thường xuyên như vậy, các miếng thịt nhanh chóng bị quét sạch.

“Trông có giống thổ phỉ vào thôn không?”

“Các chị là nữ thổ phỉ.”

“Chỉ người ăn nhanh nhất đi, nói xem là ai nào?”

“Mấy nam sinh bình thường thấy thịt toàn ăn như này mà.”

Mọi người vừa ăn cơm vừa cãi nhau, chỉ có Phó Khả Dịch, Đường Miểu và Hạ Thiến Thiến là im lặng hơn nhiều.

Từ trước đến nay Đường Miểu nói rất ít, nhưng lượng cơm cô ăn cũng không nhỏ, cô chỉ muốn ngồi yên một chỗ để ăn, cho nên đây có lẽ là trạng thái bình thường của cô.

Phó Khả Dịch cũng không nóng nảy gắp miếng thịt, cậu hình như rất tùy ý, gắp được thì ăn không gắp được thì thôi, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ ngước mắt quan sát biểu tình của Đường Miểu.

Mà người không có trạng thái nhất chính là Hạ Thiến Thiến.

Tô Luân gắp đồ ăn cho cô mấy lần mà cô chỉ mỉm cười gật đầu chứ không nói gì cả.

Sau một tiếng, các nữ sinh hầu như đã no, chỉ có mất chàng trai là vẫn còn tiếp tục.

Từ Ưu Nhã giúp các nam sinh nhúng thêm nấm và rau xanh, rồi cô bảo: “Đừng lãng phí, phải ăn hết mấy cái này.”

“Yên tâm đi, có du côn ở đây, sẽ không dư lại gì đâu.” Cao Hồng Bảo vừa vùi đầu ăn cơm vừa nói.

Đường Miểu muốn đi vệ sinh, Hạ Thiến Thiến nắm tay theo cô đi.

Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cả hai rẽ vào góc để tìm nhà vệ sinh nữ.

“Quán lẩu này ăn rất ngon.”

Rất hiếm khi Đường Miểu khen ngợi một quán ăn nào đó, Hạ Thiến Thiến nghe xong chỉ rầu rĩ đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Tâm trạng của cô không tốt, Đường Miểu có thể nhìn ra được.

“Cậu làm sao vậy?”

Trong mắt Hạ Thiến Thiến mang theo mấy phần ủ dột, một lúc sau cô mới khẽ nói: “Miểu Miểu, cậu có biết tại sao tớ lại chia tay bạn trai không?”

Không biết vì sao cô ấy lại hỏi đến vấn đề này, Đường Miểu chỉ biết yên lặng nghe cô nói hết lời.

“Tớ không còn cảm giác với anh ấy nữa rồi, thậm chí tớ có thể bình tĩnh nhìn anh ấy đi cùng với cô bạn khác.” Vừa nắm tay Đường Miểu, cô tiếp tục nói: “Miểu Miểu, bây giờ tớ có hảo cảm với Phó Khả Dịch cậu có biết không? Tớ thấy em ấy rất nhiều chuyện, em ấy còn có rất nhiều ý nghĩ mới lạ, tuy rằng em ấy là đàn em mới học năm nhất, tớ cũng không biết vì sao lại…”

Sửng sốt một chút, Đường Miểu nhẹ nhàng gật đầu.

“Còn cậu thì sao? Miểu Miểu, cậu có thích em ấy không?” Hạ Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi.

Đường Miểu ngạc nhiên: “Vì sao cậu lại hỏi…”

“Cậu trả lời tớ đi.”

Cậu nhóc đó quả thực là một người rất anh tuấn, là một cậu em khóa dưới có ý tưởng.

Đường Miểu: “Không thích.”

Nghe được câu trả lời, Hạ Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cậu bảo trì khoảng cách với cậu nhóc ấy được không? Tớ thích em ấy.”

“Bọn tớ… Gần nhau lắm à?”

“Gần lắm.”

Có người xả nước, tiếng nước ào ào tràn ngập khắp cả Wc.

Chờ cho tiếng nước dừng lại.

Đường Miểu “Ừ” một tiếng.



Sau khi mọi người ăn no, tám người cùng nhau xuống lầu.

Tầng một của toà nhà thương mại có hơn chục cái máy gắp gấu bông, các bạn nam tự nhiên muốn bộc lộ tài năng khi đưa các bạn nữ đến đây.

Tô Luân bỏ tiền gắp nhiều lần, hầu như lần nào cũng gần gắp lại được, điều này khiến người xem có chút tức giận.

Mà Phó Khả Dịch bên kia, sau hai lần cố gắng, cuối cùng cũng gặp được một chú vịt nhỏ màu vàng.

Từ Ưu Nhã chạy tới, cười nói: “Đàn em giỏi quá, chú vịt nhỏ màu vàng này có thể cho chị không?”

“Có thể chứ.” Phó Khả Dịch ngược lại cũng rất hào phóng, cậu đưa con vịt cho Từ Ưu Nhã, sau đó lại bỏ tiền để gắp tiếp.

Chờ gắp được ba bốn con gấu bông, cậu chọn một con gấu to nhất cho Đường Miểu: “Chị ơi, cái này cho chị này.”

Thấy con gấu bông bay tới, theo phản xạ điều kiện Đường Miểu đưa tay tiếp lấy, nhưng cô chỉ nhìn thoáng con gấu bông, xoay người một cái đưa con gấu cho Hạ Thiến Thiến đứng bên cạnh.

“Đừng đưa tôi, đưa Thiến Thiến đi.”

Phó Khả Dịch sửng sốt một chút, xong đó cậu bước đến giơ hai con gấu bông trước mặt cô: “Vậy trong hai con này, chị thích con nào?”

Tác giả có lời muốn nói: Viết văn loại ngọt ngào thì bé không rành lắm, bé chỉ biết viết drama mâu thuẫn thôiHết chương 11!

Bình luận

Truyện đang đọc