THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

_

Mười giờ tối ngày thứ năm, Đường Miểu trở lại phòng ngủ, Từ Ưu Nhã đang quay video làm đẹp trong phòng, cô nàng chải đi chải lại hàng mi với chiếc mascara trên tay; ở trên bàn còn một đống chai lọ cộng với đồ trang điểm.

Mọi người trong phòng ngủ đã không hiếm lạ gì với cái thú vui cá nhân của Từ Ưu Nhã.

Đường Miểu vào phòng tắm để tắm rửa, Hạ Thiến Thiến và Hoàng Vận cũng trở về sau đó không lâu, hai đứa bọn cô còn mang về mấy hộp sushi, hộp đóng gói của sushi rất tinh xảo, đồ trong hộp cũng khá tươi, cũng vì tươi nên chắc giá thành của nó không hề rẻ.

“Mấy cậu mua sushi hả?” Từ Ưu Nhã hỏi.

Hoàng Vận: “Đâu có đâu, đàn em cho đấy.”

Từ Ưu Nhã cười: “Hôm qua là pizza, hôm nay là sushi, Phó Khả Dịch này cũng tốt bụng quá mức rồi đấy?”

“Mọi người không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Vì sao cậu nhóc đấy toàn mang đồ ăn cho bọn mình vậy?” Hoàng Vận đẩy mắt kính, như bị thám tử Conan nhập hồn: “Hôm qua cậu nhóc đấy nói nhà mình có mở quán pizza, thuận tay mang một phần từ nhà đến cho chúng ta, rồi cái hôm nay lại kêu nhà mở quán sushi… Rõ ràng đây chỉ là một cái cớ thuận miệng bịa ra mà thôi.”

Hình như nhớ đến cái gì, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận nhao nhao nhìn về phía Hạ Thiến Thiến: “Đừng nói là…”

Học viện Kế toán & Tín dụng của bọn cô là nơi mà tỷ lệ nam nữ mất cân bằng, tuyệt đối không thiếu những chàng trai làm đủ trò để theo đuổi các cô gái, nhiều đến độ phóng mắt đi đâu cũng nhìn thấy, hơn nữa còn cực kỳ bạo động, thế nên nhiều nữ sinh ở đây thường không kiên trì được đến năm hai mà đã bắt đầu nhốn nháo đi hẹn hò. Tất nhiên Đường Miểu là một trường hợp đặc biệt.

Trường hợp của Đường Miểu là loại trường hợp như thế nào?

Từng có nam sinh mua đồ ăn cho cô rồi khăng khăng đợi cô dưới lầu, vốn dĩ muốn gọi cô xuống tầng trò chuyện, ai ngờ cô lại thả một cái rổ rơi từ tầng 7 rơi xuống, cái rổ này là thứ chuyên dùng những lúc gọi đồ, nó giúp nữ sinh không phải đi lên đi xuống, các bạn nam sinh dưới tầng chỉ cần bỏ đồ ăn vào trong giỏ, còn các bạn nữ sinh trên tầng sẽ kéo dây thừng dài lên.

Cho nên kết quả cuối cùng cậu nam sinh kia không có cơ hội gặp bạn Đường Miểu của chúng ta.

Và bây giờ cậu đàn em đưa đồ ăn cho mấy cô, rất có thể đang coi trọng ai đó, vâng người này có thể là Hạ Thiến Thiến.

Vẻ mặt Hạ Thiến Thiến không được tự nhiên, cô nhìn hộp sushi trên tay, hoảng loạn nói: “Chớ có nói lung tung, chuyện không như vậy đâu.”

“Hehehe… Chị gái khóa trên xinh đẹp như vầy, cậu em thích cũng là chuyện bình thường.” Từ Ưu Nhã trêu chọc.

Vừa lúc, Đường Miêu bước ra từ trong phòng tắm, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo phông dài, để lộ đôi chân vừa thẳng vừa dài.

Hạ Thiến Thiến đưa cho cô một hộp sushi: “Miểu Miểu, cho cậu sushi nè.”

“Ở đâu ra vậy?”

“Phó Khả Dịch đưa.”

Mấy ngày hôm nay Đường Miểu toàn ăn bánh bao, miệng nhạt thếch nên muốn ăn chút gì đó để đổi khẩu vị, bây giờ có người cho sushi, tự nhiên cũng không còn khách khí nữa: “Cảm ơn.”

“Ăn đồ của người ta rồi thì phải đi xem trận ‘Giải tân sinh’ đó nha, cậu em khoá dưới cũng mong ngóng nhóm đàn chị chúng ta đến để trợ uy hộ lắm đấy.” Hạ Thiến Thiến cười nói.

Trong mấy trận ‘Giải tân sinh’ lần trước, đội nào không có nữ sinh đi ủng hộ sẽ thua thảm hại, còn những đội có nữ sinh đến cổ vũ thì người nào người nấy cũng oai như gấu. Thứ nhất bọn họ không muốn mất mặt trước các cô gái, thứ hai bọn họ muốn thể hiện thật tốt để dễ bề tán các em gái, dễ bề nói chuyện yêu đương.

“Được được.” Từ Ưu Nhã vừa ăn sushi vừa cười bảo: “Sushi này ăn quá ngon, ngon như này thì tớ phải đến!”

Đường Miểu cũng ăn sushi, cô thấy mùi vị sushi rất ngon.



Buổi chiều hôm thứ sáu, sau khi bốn tiết học kết thúc, Hạ Thiến Thiến kéo Đường Miêu ba cô bạn đến sân bóng rổ của trường.

“Trận của mấy đứa bắt đầu từ năm giờ rưỡi á, đừng đến muộn.”

“Lớp nào đấu với lớp nào vậy?”

“Lớp phần mềm với lớp mạng lưới.”

“Mấy cậu em khóa bọn mình vừa cao lại vừa đẹp trai, lớp mạng lưới chắc chắn không so được.”

“Cũng đúng.”

Chơi bóng rổ chứ có so đẹp trai đâu…

Không muốn đả kích những cô bạn nữ sinh đang tự thôi miên bản thân, nên Đường Miểu chỉ đành giấu câu nói này vào trong bụng.

Trong sân bóng rổ.

Cuộc tranh tài giữa các lớp đã bắt đầu, tiếng bóng rổ chạm đất, tiếng sinh viên hò hét, tiếng huýt sáo của trọng tài, tất cả thanh âm lẫn vào một chỗ, khiến cảm xúc của mọi người có mặt dần trở nên kích động.

“Đàn chị ơi bên này nè!”

Một bé nữ sinh lên tiếng chào hỏi Hạ Thiến Thiến, mấy người Đường Miểu đi qua.

“Chưa bắt đầu hả em?”

“Dạ chưa, mấy bạn Phó Khả Dịch đang đi thay trang phục thi đấu rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Xung quanh sân số ba có rất nhiều người tụ lại, cuộc tranh tài còn chưa bắt đầu, bên cạnh đã có đội muốn bắt đầu phân cao thấp với nhau.

Năm phút sau, các thành viên trong lớp phần mềm vẫn chưa ra sân.

Hạ Thiến Thiến lo lắng nói: “Mấy đứa vẫn chưa ra kìa? Lớp mạng lưới cũng bắt đầu làm nóng người rồi.”

Mấy bé khóa dưới cũng lo lắng nhìn bốn phía.

“Ra rồi, bọn họ ra rồi.”

Có người kinh hô, rồi đám người nhao nhao nhìn về hướng người ra.

Đường Miểu đứng đấy không nhìn được, mấy cô em khoá dưới hoan hô nhảy cẫng lên đã ngăn trở tầm mắt cô, cô không nhìn thấy đám người Phó Khả Dịch.

Nhìn không đến cũng không tò mò, Đường Miểu chỉ yên tĩnh nhìn đám người trong sân chơi bóng.

“Chị ơi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đường Miểu giương mắt nhìn, Phó Khả Dịch mặc bộ trang phục thi đấu màu đỏ, cậu chàng đứng trước mặt Hạ Thiến Thiến.

Hiển nhiên ‘chị ơi’ này dùng để gọi Hạ Thiến Thiến.

“Phải cố lên đấy nhé.”

“Vâng.”

“Chị Hạ, nếu bọn em thắng, chị có quà gì không?” Tô Luân đẩy Phó Khả Dịch ra, đồng thời đứng trước mặt Hạ Thiến Thiến trong bộ trang phục thi đấu màu đỏ, trên mặt cậu chàng nở một nụ cười cởi mở, nhưng trong mắt lại trào lên một tia cảm xúc mong đợi nào đó.

Phó Khả Dịch bị đẩy, vừa vặn đứng trước mặt Đường Miểu, cậu cũng không giận, ánh mắt từ từ đặt trên người Đường Miểu.

Đường Miểu cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau.

Dáng người cậu vốn đã cao gầy, sau khi mặc bộ trang phục thi đấu màu đỏ lên nom càng thêm vẻ tuẫn đĩnh soái khí, cánh tay và bắp chân cậu nhìn cũng khá cân đối thon dài, loại cảm giác cân đối khỏe đẹp kia là của những người chăm vận động, hiển nhiên cậu bình thường cũng vận động không ít.

Đối mặt nhau hai giây, cậu hờ hững dời tầm mắt đi.

Lúc rời đi, còn giơ tay xoa mái tóc ngắn của mình, lúc này Đường Miểu mới chú ý đến điều gì đó.

Hình như cậu đổi kiểu tóc mới…

Nom cũng có chút đẹp trai.

Tất cả mọi người lên sân sẵn sàng, cuộc tranh tài sắp sửa bắt đầu.

Hai phút mở màn, hai đội chưa ai giành được điểm số, mà cổ động viên hai đội đã đứng lên phân cao thấp.

“Lớp phần mềm cố lên! Lớp phần mềm cố lên…”

“Lớp mạng lưới cố lên! Lớp mạng lưới cố lên…”

Nói chung thì đến cuối cùng nữ sinh lớp phần mềm vẫn chiếm ưu thế hơn, khí thế bên lớp họ cũng to hơn; chưa phân cao thấp được bao lâu thì phía đối diện đã ăn thua mấy trận, còn lớp phần mềm thì dẫn đầu với con điểm 7 tròn trĩnh.

Chỉ thấy thế trận lớp phần mềm không thể đỡ được, lớp mạng lưới thua liên tục, một tiếng còi vang lên, hơn nửa hiệp tranh tài kết thúc.

Mấy cậu nam sinh trở về đội ngũ của lớp trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại, nhóm em gái nhao nhao quan tâm đưa nước khoáng.

Phó Khả Dịch dùng bảo vệ cổ tay trắng trên cánh tay lau mồ hôi trên cổ, thuận tay nhận chai nước khoáng từ một cô bạn, cậu vừa uống vừa thảo luận chiến thuật với các nam sinh khác.

“A Phi, mày quan sát chặt chẽ số mười một bên đối phương nhé, thằng đấy là chủ lực của đội bọn họ, nếu có thể ngăn được hắn thì ván này ăn thắng cũng nhẹ lắm.”

“Ừ.”

“A Bảo, mày đứng ở ngoài không thể ném vạch ba điểm được. Tốt hơn hết là nên chuyền bóng cho đồng đội ném.”

“Đã hiểu.”

Mấy người thảo luận bàn bạc xong xuôi, thì thời gian nghỉ ngơi cũng kết thúc.

Sau khi cụm tay động viên lẫn nhau, từng người trở về sân bóng.

Phó Khả Dịch vặn chặt nắp bình, quay ra nhìn chỗ nào đó ở bên ngoài sân bóng một chút, sau đó trực tiếp đi đến chỗ Đường Miểu.

Cũng không biết là do vô tình hay là cố ý, lúc đi ngang qua người Đường Miểu, cậu tự nhiên đưa nửa bình nước còn lại cho cô: “Chị ơi, chị cầm giúp em với.”

Đường Miểu sững sờ, đưa tay nhận lấy chai nước.

Cậu không nhìn cô, vẻ mặt rất nhạt.

Đợi lúc cậu chuẩn bị rời đi, Đường Miểu mới mở miệng nói: “Phó Khả Dịch, lát nữa bọn họ sẽ nhắm vào cậu, chớ có lơ là.”

Phó Khả Dịch…

Lần này chị không gọi sai nữa.

Phó Khả Dịch dừng bước, quay đầu nhìn cô, gương mặt đờ cuối cùng cũng nhuốm một tầng ánh sáng xán lạn.

“Dạ chị.”

———-

Hết chương 08!

Bình luận

Truyện đang đọc