THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

_

Buổi chiều, khó có được một lần không có khoá học.

Phó Khả Dịch mặc bộ đồng phục bóng chày theo kiểu Hàn quốc màu đỏ đen, quần đen kết hợp với giày thể thao AJ màu đỏ trắng, cơ mà cậu luôn cảm thấy tóc tai mình rất xấu, nên phải đội một chiếc mũ lưỡi trai rồi mới bằng lòng vừa mặt ra khỏi cửa.

Tầng hai của thư viện trường là nơi chuyên môn cung cấp sách và chỗ cho sinh viên học tập, nơi này không có sách báo bày ra, chỉ có những chiếc bàn dài gọn gàng làm bằng đá cẩm thạch.

Ở một ngôi trường nổi danh như Đại học G, thì thư viện của trường lúc nào cũng đông kín người, có người vì chiếm chỗ mà đã đặt đầy sách vở lên bàn dài.

Phó Khả Dịch nhìn thư viện rộng rãi trên lầu hai, thấy đám đông nghìn nghịt người chen chúc nhau, muốn tìm người thì phải kiên nhẫn tìm kiếm từng hàng từng hàng một.

Sau hai mươi phút, cuối cùng cậu cũng tìm thấy Đường Miểu ở trong góc.

Đường Miểu mặc một chiếc áo T-shirt màu vàng, giống với chiếc áo màu trắng mà cậu nhìn thấy lần trước, như thể cô mặc đi mặc lại một chiếc áo; không có chân váy, áo T-shirt cũng không có hoạ tiết đáng yêu gì, hết lần này tới lần khác nhìn cô cứ như một đứa trẻ trộm mặc đồ người lớn[1].

Hì, bạn nói xem có nên tức giận hay không?

Phó Khả Dịch cúi đầu tự nhìn lại mình; màu quần áo cậu mặc, màu giày cậu đi trông khá phong phú, so với chị thì cậu trông có vẻ loè loẹt…

Vừa vặn bên cạnh cô có một ghế trống, vậy là Phó Khả Dịch thoải mái ngồi bên cạnh cô.

Cậu miết mắt nhìn cô, nhưng cô không thèm nâng mắt, vẻ mặt cũng không đổi, bàn tay nhỏ bé ấy còn đang bận múa lượn trên bàn phím.

Dường như cô không hề chú ý đến người ngồi bên cạnh mình, dù cho đó là một người đàn ông đẹp trai nhất trên, thì cô cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái.

Lôi chiếc máy tính xách tay mỏng dính của mình ra, mở lên, khởi động máy, và rồi Phó Khả Dịch lấy ra một chiếc kẹo m.út.

Cô ngồi viết code, cậu ăn kẹo đến mức ngớ người.

Trên trường thư viện có dán một tấm biển lớn ——”Yên tĩnh”

Không nghịch điện thoại, cũng không nhìn máy tính, Phó Khả Dịch xác thực rất im lặng, cậu ngồi ăn kẹo, thỉnh thoảng cậu lại giương đôi mắt đào hoa nhìn Đường Miểu.

Đường Miểu ngồi ở bên cửa sổ, có rất nhiều ánh sáng, hơn nữa da cô rất trắng, đường viền hai má cô được nhuốm một tầng ánh sáng, cậu có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn màng trên má cô.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Đường Miểu nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Sau đợt huấn luyện quân sự Phó Khả Dịch rõ ràng đã đen đi một chút, nhưng nhìn tổng thể gương mặt cậu vẫn rất thanh tú tuấn dật, cậu mặc bộ đồng phục bóng chày màu đỏ đen, miệng cậu ngậm một cây kẹo m.út, trông cậu vẫn rất đẹp trai và tràn đầy sức sống.

“Chào em, trùng hợp quá nhì.”

Đường Miểu căn bản không nghĩ nhiều về chuyện Phó Khả Dịch ngồi ở bên cạnh mình.

Cặp mắt hoa đào của Phó Khả Dịch nhiễm đầy ý cười: “Đàn chị gần đây có bận gì không?”

Đường Miểu tiếp tục nhìn máy tính: “Đang tự chuẩn bị một phần mềm nhỏ thôi.”

Vì đang ở thư viện nên hai người cố ý hạ thấp giọng xuống.

“Ồ.”

Chị không nhìn cậu, hiển nhiên Phó Khả Dịch có chút suy sụp.

Chị không nói lời nào, nên cậu cũng không nói gì.

Nửa ngày sau, Đường Miểu mới hoàn thành đống deadline trước mắt, cô nghiêng đầu nhìn Phó Khả Dịch, người nọ vừa ăn kẹo vừa cúi đầu chơi game trên điện thoại.

Đến thư viện để chơi game…

Đàn em đến đây làm chi vậy.

“Sao cậu không học tập đi?”

Tiếp tục chơi game, Phó Khả Dịch cũng không nhấc mắt nhìn: “Máy tính của em bị hỏng rồi.”

Đường Miểu nhíu mày, nhìn cậu, rồi lại nhìn chiếc macbook của cậu, máy tính trông mới như vầy thế mà lại bị hỏng rồi?

“Để tôi nhìn hộ cậu.”

Tức khắc, Phó Khả Dịch cất điện thoại đi, cậu cười, nụ cười cậu trông vừa bỉ ổi vừa ngọt ngào, cậu bảo: “Dạ.”

Vẻ ngoài Phó Khả Dịch rất đẹp, nụ cười cậu vô cùng ngọt ngào, Đường Miểu không nhịn được mà cũng cười theo.

Ngắm những thứ xinh đẹp sẽ khiến tâm trạng của mọi người trở nên tươi sáng hơn.

Sau một lúc lâu.

“Máy tính của cậu không bị hỏng, nó chạy rất nhanh mà.”

“Không phải đau, lúc em dùng nó bị đứng màn hình á.”

“Không có hỏng.”

“Có hỏng.”

“Bây giờ nó không hỏng.”

“Chắc chắn là do đàn chị đã sửa nó.”

“…”

Phó Khả Dịch kiểm tra xem máy tính có còn chạy không, chỉ thấy cậu click chuột hai lần, sau đó cậu cười rạng rỡ nói: “Chị ơi, chị giúp em sửa máy tính em mời chị đi ăn một bữa thịnh soạn nhé?”

Đường Miểu cũng không dám tranh công, lắc đầu: “‘Không cần, cám ơn.”

Phó Khả Dịch gãi lông mày, cậu ngậm kẹo tiến về phía Đường Miểu: “Vậy… Em mời đàn chị ăn kẹo nha.”

Đường Miểu nhìn cậu, vừa định cự tuyệt, Phó Khả Dịch đã đưa tay về phía cô.

Cậu mặc cái áo khoác bóng chày, màu đỏ đen giao nhau ở ống tay áo, cổ tay áp đối diện với cô: “Nè chị?”

Cậu ra hiệu cho cô rút kẹo ra.

Đường Miểu vươn tay rút kẹo trong cổ tay áo cậu.

Cô lấy đúng một cái, thế mà đằng sau lại xuất hiện liên tiếp mấy cái, tiếp tục kéo, để rồi kéo ra một dây kẹo m.út dài…

Nhìn qua có hơn mười hai hoặc hai mươi cái.

Đường Miểu kinh ngạc, giương mắt nhìn cậu, cậu cười khúc khích, đôi mắt cậu còn sáng hơn cả ánh dương tươi đẹp ngoài kia.

“Chị ơi, em cho chị hết đấy.”

“… Cám ơn.”

Đường Miểu quay xe không kịp, cô chỉ lấy một chiếc từ trong dây kẹo, số còn lại đưa hết cho cậu: “Một cái là được rồi.”

Ý cười sáng lạn trên mặt Phó Khả Dịch bỗng chốc như bị mây mù che khuất, nhìn cả một núi kẹo m.út trên bàn, cậu cũng không lấy lại, cũng không nói gì, chỉ ngồi trước máy tính bắt đầu tập trung ý chí lướt web.

Thấy cậu bận, Đường Miểu không quấy rầy, tiếp tục ngồi chạy deadline của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ muốn nói đôi lời thôi, các nàng không bình luận gì hết, Đại Đại luôn cảm thấy mình viết không hay!!! Xin đấy, bình luận cho ta vui đi!!

Chú thích:

[1] Raw gốc: 人模人样 – nhân mô nhân dạng: từ này có ba nghĩa, lần lượt như sau:

– Nói đến mấy đứa trẻ mang hình dáng, tâm hồn như người lớn. =)) kiểu kiểu ông cụ non ấy

– Nói đến cách cư xử và thái độ của một người không phù hợp với danh tính của họ (ý nghĩa xúc phạm). Nghĩa gốc của từ này là khen ngợi về sự xuất hiện của người đó, nhưng khi được sử dụng, nó thường đi theo một bước ngoặt để thể hiện cảm xúc, những điều bất ngờ có ý nghĩa xúc phạm. VD: bà này ông kia nom cũng kiểu nhân mô nhân dạng, nhưng không ngờ lại làm như vậy.

– Ngoài ra nó cũng có nghĩa là các động vật ăn mặc cư xử như con người. (Động vật có thể hiểu theo nhiều nghĩa, như người máy,….)

Nhã: Vì nam chính quá đáng iu nên bé đã đã mua raw bộ này; đùa thui, chiện nào em làm cũng mua raw hết á, nhưng mà em ngại up ảnh thui, để khi nào em bớt lười em sẽ tạo một alb lịch sử mua raw đồ hen.

Hết chương 06!

Bình luận

Truyện đang đọc