THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

Tay cô bị cậu nắm chặt, chặt tới nỗi nếu hôm nay cô không cho cậu một lời giải thích hợp lý thì cậu sẽ không để cô rời đi.

Nam sinh trước mắt nói bản thân mình đã mười tám tuổi rồi, nhưng vẻ ngoài cậu không ngô nghê trẻ con giống với những cậu nam sinh mới bước vào trường, dáng người cao đẹp, đường nét ngũ quan rất xuất sắc, người đẹp cảnh vui, nhất là lúc cậu cười rộ lên, nhìn rất ngọt ngào.

“Không phải là do tôi không thích cậu, cũng không phải là do cậu còn nhỏ tuổi, chỉ là tôi thấy cậu không nên lãng phí tâm tư công sức của mình vào tôi thôi.” Đường Miểu nói.

Cho nên là chị đang từ chối cậu đúng không?

Sắc mặt Phó Khả Dịch lộ rõ vẻ u sầu, Đường Miểu không đành lòng nên nói: “Hẳn là cậu thừa biết tôi không giỏi quan tâm đến tâm trạng của phái nam, nếu như tôi và cậu… Đến cuối cùng thì người thất vọng sẽ chỉ là cậu thôi.”

“Chị chỉ không giỏi quan tâm đến tâm trạng của em thôi, chị chỉ biết quan tâm đến tâm trạng của phái nam khác, chị không muốn em thất vọng nên từ chối em, thế sao chị là không từ chối người khác vì sợ người khác thất vọng chứ!”

Nhìn cậu giờ có vẻ hơi kích động.

Đường Miểu: “??”

Cô quan tâm đến tâm trạng của người khác lúc nào vậy?

Có lẽ cậu đã nhận ra lời nói của mình quá mức kích động, nên Phó Khả Dịch cố kiềm lại cơn nóng của mình, tay phải cậu lôi ngón áp út của cô ra rồi bảo: “Đây là điều em muốn, em không sợ chị làm em thất vọng hay gì.”

Cho nên giờ cậu có ý gì? Cậu có hiểu những gì cô vừa muốn nói vừa không không?

Có phải ý cậu là muốn ở bên cô mặc kệ kết quả ra sao đúng không…

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, may mà có nó đã đánh vỡ bầu không khí quái dị ở đây.

Đường Miểu nghe điện thoại, đầu ngón tay cô trượt khỏi bàn tay cậu.

“Alo?”

“Giờ tôi đến luôn.”

“Ừ, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Đường Miểu nghiêm túc nói: “Chuyện để sau hẵng nói, tôi đi trước nhé.”

Nhưng mà lúc cô vừa định xoay người rời đi thì người nọ lại kéo cổ tay cô bảo: “Chị vẫn còn muốn đi xem phim với người kia hả?”

Cô đi xem phim với Hứa Hải Bình thì có vấn đề gì hả?

Đường Miểu: “Ừm, thì sao?”

Cô đáp lại rất hùng hồn, Phó Khả Dịch buồn bực: “Chị đừng đi với anh ấy, để em đi với chị cho.”

“Không cần đâu, cậu đi xem với bạn học hoặc bạn cùng phòng cậu đi.”

Nói xong, Đường Miểu đẩy tay cậu ra trực tiếp đi thẳng về phía cửa, Phó Khả Dịch đứng ở phía sau đỏ mắt: “Đường Miểu!”

Không ai trả lời cậu hết.

“Nếu chị mà bước chân ra khỏi cửa thì sau này em không thèm đến phòng Makerspace nữa.”

Đến chỗ đó chủ yếu là vì chị, chỉ đơn giản là vì chị.

Đường Miểu dừng chân, quay đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau.

Một giây sau.

Đường Miểu một chân giẫm ra khỏi cửa thật.

Cậu ở trong cô ở ngoài.

Phó Khả Dịch: “…”

“Cậu muốn đi muốn ở không phải chuyện do tôi quyết định.”

Nói xong, Đường Miểu đi luôn.

Đi rồi.

Chị ấy đi rồi.

Đi thật luôn kìa.

Tức chết mất thôi! Tức đến mức muốn nổ tung luôn rồi…

Sau khi vơ vét hết đống sách giáo khoa trên bàn, tiếng loạch xoạch qua đi, toàn bộ bài chuyên ngành từ năm nhất đến năm tư rơi hết xuống mặt đất.

Tìm nữ sinh bình thường để yêu đương không tốt hơn à? Vì sao cứ phải tìm người như chị vậy?!

Ngồi trên ghế im lặng, cậu chống tay trên bàn khó chịu vò đầu bứt tóc, mặt mày cậu chắc giờ đã đen như đít nồi.

Không biết im hơi lặng tiếng bao lâu, cuối cùng cậu cũng chịu khom người nhặt đống sách vở rơi trên mặt đất lên, sau đó cậu chàng một mình mang hết đống sách rời khỏi makerspace.



Mười giờ rưỡi tối, Cao Hồng Bảo và Hà Cao Phi trở lại phòng ngủ.

“Phim này cũng thú vị ghê gớm, cái đoạn Jack Chris xông vào căn cứ bên địch ý, tao nhìn mà cũng mướt mồ hôi hộ.”

“Ừ, hiếm có bộ nào hay như bộ này, nhưng mà hình như các nữ sinh không thích xem những thứ này lắm.”

“Ai biết được. mấy chị khóa trên cũng nói phim hay đồ mà? Cả chị Đường Miểu cũng…”

Nói đến Đường Miểu, Cao Hồng Bảo dò la tình hình trong phòng ngủ một chút, thấy Phó Khả Dịch không có mặt mới dám nói: “Mà nhé ngay cả người lạnh lùng cô quạnh như chị Đường Miểu cũng đã đi hẹn xem phim cùng bạn khác phái, thế có nghĩa là gì, nghĩa là phim ổn đấy.”

“Chị Đường Miểu là ai chứ? Là kẻ mới học năm nhất đã viết được con game vượt ngục đấy, ắt hẳn chị là người thích xem những loại phim bom tấn công nghệ cao kiểu này.”

“Nói cũng đúng.”

Hai người đang nói chuyện thì Phó Khả Dịch di chuyển tấm chăn trên giường, ánh mắt hai bạn nam sinh trong phòng thẳng tắp.

Trước kia trời vừa tối hot boy Phó sẽ không cánh mà bay, vậy mà giờ đây lại buồn bực cuộn mình trong chăn…

Ký túc xá nam sinh có cấu trúc trên dưới, phía dưới là bạn học và tủ quần áo, phía trên sẽ là giường ngủ, thế nên ban nãy hai người họ mới không để ý đến Phó Khả Dịch đang nằm trên giường.

Hình như họ lại nói những điều không hay khiến kẻ nào đó sầu tình nghe được rồi.

Cao Hồng Bảo tằng hẳng nói sang chuyện khác: “Đêm nay Tô Luân làm màu thành công lắm, chàng ta lái hẳn BMW đi đón đàn chị ý, hai đứa bọn tao chỉ có ngồi xe điện chở gió tây bắc về, nó ấy hả có hơi chút trọng sắc khinh bạn.”

Hà Cao Phi cười: “Ai nói với bay là cậu ta trọng sắc khinh bạn hả, biết cách hài lòng với thứ mình có đi, vé xem phim lần này bay có phải bỏ tiền ra đâu.”

“Cũng đúng, dù sao thì đây muốn trở thành một cô em cơ, muốn được hưởng tý cảm giác theo đuổi.”

“Mày mau qua đây, tao giúp mày cắt hai hòn bi trước.”

“Chào bé bi.”

“Tao chưa gặp phải thằng đàn ông nào mà không có bi.”

“Nhưng mà các cô bạn trong khoa chúng ta cũng là những người đang được săn đón nhiều nhất đấy, dù sao thì nam thừa nữ thiếu, hoàn cảnh khắc nghiệt.”

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, định bụng câu chuyện kia đã đi đến hồi kết, Cao Hồng Bảo lấy một bộ quần áo để thay sau tắm, cậu chàng đến bên giường hỏi Phó Khả Dịch.

“Khả Dịch, anh muốn dùng dầu gội đầu nhập khẩu của cậu.”

“Chim cút!”

“Ôi…”

Cuối cùng thì người ta vẫn đang giận…

Cao Hồng Bảo và Hà Cao Phi nín cười nhìn nhau, sau đó ai bận việc nấy.

Không có việc gì thì không nên đi chọc tổ ong vò vẽ.

Một lúc lâu sau Phó Khả Dịch đứng lên từ trên giường, mặt mày vẫn đẹp trai lắm, chỉ có mỗi tóc hơi rối thôi.

Cậu miễn cưỡng cầm điện thoại nhìn, nhìn rồi lại buồn bã cất điện thoại đi.

“Cao Phi, tên đàn ông kia có vẻ ngoài như thế nào vậy?”

Hỏi đến thì thờ ơ, chỉ có trời mới biết cậu để bụng đến cỡ nào.

Hà Cao Phi đang nói chuyện phiếm với cô bạn gái qua mạng của mình, nhất thời không phản ứng kịp: “Người đàn ông nào cơ?”

“Người đi xem phim cùng đàn chị ý.”

“Đàn chị nào cơ?”

“….”

Thằng chó này cố ý à?

Không thấy hôm nay cậu không muốn nhắc đến tên của cô chị thẳng nữ kia à? Một chữ cũng không buồn nhắc đến nhé.

Cầm điện thoại giết thời gian, Hà Cao Phi bên kia mãi mới phản ứng kịp: “À, mày nói đàn chị Đường Miểu đó hả?”

Chẳng ai đáp lời cả.

Người nào đó hình như đang xem điện thoại, trông chẳng để ý nhưng lại dựng thẳng lỗ tay trực nghe nói.

“Anh học trưởng kia nhìn bình thường lắm, viền mắt đen, lông mày rậm, mũi thô, trên mặt còn có mụn.”

Cái mô tả này thì chỉ có mỗi học trưởng Hứa Hải Bình thôi…

Hứa Hải Bình là phiên bản nam của Đường Miểu, hai người đều có thuộc tích cách biệt người khác phái.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trên đời này có hàng vạn nam sinh có viền mắt đen, mày rậm mũi thô, trên mặt có mụn, thì chị Đường Miểu vẫn từ chối cậu như thường, hôm nay chị vẫn vì một người khác mà từ chối cậu.

Không thèm hỏi nữa Phó Khả Dịch cập nhật wechat:

———— Không có yêu cầu, tôi cần tìm một người để yêu.

Chưa đầy hai phút mà vòng bạn bè đã om sòm lên, có người còn trả lời bình luận ngay lập tức.

—— bé, bé, bé, bé ngọt ngào lắm.

—— chọn em đi anh, em siêu ngọt ngào.

—— xác nhận ánh mắt, em là của anh nà.

Tin nổi không, hơn mười cái bình luận đầu toàn là đực rựa.

Mấy thằng khứa cợt nhả.

Cái thứ học viện kế tin chết tiệt.

Quả nhiên sau đó Phó Khả Dịch không đến makerspace nữa, cậu chàng dọn sạch đống sách của mình, dọn sạch đến độ không còn cuốn nào.

Nhìn vào vị trí của cu em Phó Khả Dịch, bỗng nhiên Hứa Hải Bình thấy có hơi trống trống.

“Đàn em không đến thật à?”

Đường Miểu tiếp tục viết số hiệu: “Ừ.”

“Sao lại thế?”

“Không biết.”

“Sao không hỏi?”

“Không có gì để hỏi, đấy là tự do của cậu ấy.”

“…”

Phó Khả Dịch đi thì makerspace quá trống vắng, đã yên tĩnh nay còn yên tĩnh hơn.

Sau câu chuyện của Viên Quang Quốc, vẫn chẳng thấy ai mang máy tính về qua đây, máy tính trong phòng makerspace này còn thường xuyên bị treo.

Hỏi Viên Quang Quốc và cô Dương về vấn đề này thì lần nào cũng kêu đang xử lý, nhưng cuối cùng thì lại chẳng có động tĩnh gì hết.

Buổi trưa, Đường Miểu và Hứa Hải Bình cùng nhau đi căn tin, hai người đi cùng nhau, nên gọi thêm mấy phần thức ăn chay.

Trường học có tổng cộng năm cái căn tin, Đường Miểu tới căn tin gần tòa dạy học nhất, tiết kiệm chút thời gian ăn trưa, một đống nam nữ sinh tan học ùa vào đây, cũng chưa đến mười phút mà gần như bàn trong căn tin đã bị chiếm gần hết.

“Cô nói xem cái phần mềm chỉ có hai người chúng ta làm thì đến bao giờ mới xong?”

“Không nói rõ được, bởi vì chúng ta không đủ nhân viên, bây giờ thứ thiếu nhất chính là nhà thiết kế giao diện người dùng.”

Phần mềm này phải có trang web, mà giao diện mặt mũi trang web cần có người chuyên nghiệp đến làm.

Hai người tiếp tục ăn cơm, nội dung nói chuyện chỉ có vỏn vẹn cái đề tài liên quan đến phần mềm.

Bên kia, đám nam sinh năm nhất vừa tan học, Phó Khả Dịch cùng mấy đứa đi vào căn tin.

Nhìn thức ăn trong phần nấu ăn, Cao Hồng Bảo nói: “Ngày hôm nay phải ăn gì đây? Đây chính là câu hỏi rối rắm nhất trong ngày.”

Ánh mắt Tô Luân không rời khỏi điện thoại: “Thật ra thì ăn gì cũng được, chủ yếu là được ăn cơm cùng người thì mới ngon miệng.”

“Vâng vâng vâng, mày chỉ nên ngồi ăn với chị Hạ để tròn vị thôi.”

“Chậc chậc, nếu chị ý mà ở đây thì tao chắc chắn ai kia sẽ đi tìm người ta.”

Phó Khả Dịch đi ở phía sau, hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie màu trắng đi kèm với áo jacket cao bồi trông cũng rất đẹp trai, mà chiếc áo jacket cao bồi này rất đặc biệt, nó là mẫu mới trên thị trường.

Hướng mắt lên trên, là mái tóc đã nhuộm đen, thoạt nhìn từ bên mặt, bên tai, chiếc cổ trông rất gọn gàng sạch sẽ.

Kế bên cậu có một bàn nữ sinh, sau khi các bạn khác phái nhìn thấy cậu đều cúi đầu nói chuyện gì đó, đây là phản ứng thường thấy của các cô gái khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai.

Xếp hàng mua cơm.

Bỗng nhiên, Cao Hồng Bảo đụng vào vai Phó Khả Dịch: “Chị Đường Miểu của mày kia?”

Phó Khả Dịch sững sờ, không mặn không nhạt đáp: “Của tao lúc nào?”

Tuy mồm nói thế nhưng vẫn vô thức nhìn về phía Cao Hồng Bảo chỉ.

“Tao nhớ mặt thằng kia lắm, chính là cái thằng lần trước đi xem phim điện ảnh cùng chị Đường Miểu, tao nghĩ thằng kia là kiểu học sinh giỏi khoa kỹ thuật.”

Phó Khả Dịch: “??”

Người đàn ông kia không phải Hứa Hải Bình?

Bọn họ không đi cùng nhau? Vậy là cậu có thể gọi cho cô rồi đúng không?

Nếu hai người nhàm chán kia yêu nhau thì…

——————–

Hết chương 22!

Bình luận

Truyện đang đọc