THẲNG NỮ SẮT THÉP, CHÓ CON BỊ CHỌC KHÓC

Biên tập: Nhã.

Buổi chiều, Viên Quang Quốc và giáo viên kéo nhau đi vào phòng Makerspace 505, mà Đường Miểu và Hứa Hải Bình đang ngồi viết số hiệu trong phòng.

Ở đây khác hẳn so với phòng Makerspace 504, học sinh bên kia rất rảnh thường vui cười đùa cợt với nhau, mà makerspace bên này lại vô cùng vắng vẻ, hai học sinh bên trong đang chăm chú nghiêm túc viết số hiệu.

Có lẽ là vì quá tập trung nên bọn họ không hề biết Viên Quang Quốc đến đây, vì vậy Viên Quang Quốc phải gõ cửa.

Nghe được âm thanh, Đường Miểu và Hứa Hải Bình ngẩng đầu.

Viên Quang Quốc là giáo viên trong học viện kế tín, Đường Miểu không tham gia lớp học của ông nhưng có gặp ông vài lần.

Chỉ thấy ông thân cao mét bảy, dáng người hơi gầy, trên mặt thương đeo kính gọng vàng, hay mặc áo bành tô len cashmere dài màu đen, trông rất tươm tất.

Ánh mắt dừng lại một giây, Đường Miểu dời tầm mắt sang chỗ khác, ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.

Thấy Đường Miểu mặt không biểu tình, hình như cô không có ý đến chào hỏi hai vị giáo viên nên Hứa Hải Bình chỉ đành đứng dậy nghênh tiếp: “Thầy Viên, cô Dương.”

Viên Quang Quốc đi vào khu làm việc, trên mặt mang theo nụ cười: “Các em là người nộp đơn báo cáo xin trường học thay thế thiết bị máy tính trong phòng Makerspace đúng không?”

“Hả?”

Hứa Hải Bình không hề biết chuyện này, nên trông hắn rất ngạc nhiên.

“Nghe nói cái nào cũng hỏng nên tôi và cô Dương đến xem một chút.”

“À, vâng đúng rồi ạ, máy hỏng hết rồi.”

Nói rồi Hứa Hải Bình bật mấy cái máy tính bên cạnh lên: “Máy tính này bị hỏng card đồ họa, màn hình bên trong của máy này đã hỏng, hơn nữa main tản nhiệt của máy này cũng không tốt, thường xuyên bị chết máy…”

Hứa Hải Bình nghiêm túc giới thiệu, nhưng ánh mắt Viên Quang Quốc lại rơi vào người Đường Miểu – người vẫn đang viết chương trình, mắt không ngước, tốc độ tay không giảm.

Nếu như ông nhớ không nhầm thì nữ sinh này tên Đường Miểu, là học sinh được mấy giáo viên trong viện khen không ngớt.

Lúc ông xem trình báo hạng mục của Đường Miểu cũng rất kinh ngạc, vì bản trình báo này ngắn gọn và rõ ràng hơn bất kỳ bản trình báo ông từng đọc trước đây, phần giới thiệu cơ bản ngắn gọn, phân tích swot, kỹ thuật thực hiện và hình thức lợi nhuận được viết rất rõ ràng, nhất là phần ký thuật thực hiện, nó giống như một diễn đàn, vừa nhìn là biết được viết bởi người trong nghề.

“Thưa thầy, thầy có thể đổi cho chúng em một số máy tốt hơn được không ạ?” Hứa Hải Bình hỏi.

Ngoài cửa, học sinh phòng 504 trông ngóng hóng vào trong, bọn họ như thể đang xem kịch cười đùa vui vẻ.

“Căn phòng này trước đây không có người dùng qua, máy tính nếu để quá lâu sẽ bị phủ bụi mà phủ bụi thì lại dễ hư hỏng, mong mấy em thông cảm hiểu cho.” Viên Quang Quốc nhìn về phía Hứa Hải Bình cười nhạt: “Nhưng mà bây giờ kinh phí Makerspace của trường hơi eo hẹp, thiết bị máy tính cũng có hạn, chỉ có thế này thôi, mấy em có thể dùng được đến đâu thì hay đến đấy, còn rất nhiều học sinh muốn mà không xin được phòng Makerspace nào.”

Ý của Viên Quang Quốc là họ không cần Makerspace thì có đầy người chờ xin vào.

Động tác bàn phím của Đường Miểu dừng lại, hơi nhướng mày: “Thầy Viên này, dựa theo hợp đồng do nhà trường biên soạn, sau khi hạng mục thành công đưa ra thị trường thu được lợi nhuận, bọn em sẽ phải chia tiền cho trường theo tỷ lệ phần trăm như trong hợp đồng, nhưng với điều kiện nhà trường hứa cung cấp cho bọn em sân chơi và những thiết bị máy tính, nhưng thứ nhà trường cho bọn em đều là máy hỏng, điều kiện trao đổi như vậy hiển nhiên không công bằng.”

Không khí đột nhiên yên hẳn đi.

Mấy học sinh đứng trước cửa phòng 505 cũng vô cùng im lặng.

“Tôi ở Makerspace nhiều năm như vậy cũng kinh qua đủ chuyện, có những hạng mục còn chưa tung ra thị trường đã chết yểu từ trong trứng nước, luôn có đủ loại nguyên nhân, những người như thế chỉ làm lãng phí tài nguyên của trường. Nhà trường cung cấp sân chơi để học sinh thỏa sức sáng tạo là đã quá tận tình tận nghĩa, mà em bây giờ lại còn xem thường tài nguyên do trường cung cấp, cái này không tốt cái kia không tốt thì liệu có ghê lòng quá không?” Viên Quang Quốc nhìn thẳng vào mắt Đường Miểu, lão ta không mặn không nhạt đáp lại lời cô.

Chung quy thì người ta là giáo viên, có tài ăn nói.

“Sao thầy lại biết hạng mục bọn em làm không thể đưa ra thị trường, thầy dựa vào đâu mà nói bọn em lãng phí tài nguyên trường học?”

Bị phủ nhận, bị coi rẻ, Đường Miểu phẫn uất.

Cô không quan tâm người trước mắt là giáo viên hay gì, chống lại tầm mắt của ông, lời thốt ra khỏi miệng dựa vào lý lẽ biện luận.

“Ồ, thật thế à?” Ý cười trên mặt Viên Quang Quốc nhạt đi vài phần: “Vậy mời em đợi đến lúc thành công rồi hãng bàn đến chuyện điều kiện với nhà trường.”

Thấy Đường Miểu vẫn còn phẫn uất, cô Dương đứng bên cạnh cười khinh: “Thôi nhận đi chứ làm gì nữa, thầy Viên là người dễ tính đấy, mấy đứa bọn em có biết bao nhiêu người xếp hàng muốn tiền vào Makerspace không? Thầy Viên cho các em một phòng thì các em phải biết cảm kích thầy ấy, chứ nào có chuyện đứng đây bàn điều kiện với người ta.”

Cô Dương là một giáo viên còn khá trẻ, khoảng tầm ba mươi tuổi, đang trong giai đoạn đặc biệt nên tranh thủ thời gian đi nịnh bợ các lãnh đạo để dễ bề thăng chức, vì vậy cô tự nhiên sẽ nói thay Viên Quang Quốc.

Thấy tình huống không ổn, Hứa Hải Bình đi tới khuyên bảo Đường Miểu: “Bỏ đi Đường Miểu.”

Đường Miểu đẩy hắn ra, cô đi tới trước mặt cô giáo viên kia: “Tôi phải cảm kích thầy ấy? Makerspace là của trường học! Không phải của ông ta!”

Đường Miểu tức giận quở trách, nữ giáo viên sửng sốt, học sinh thời này cũng ghê gớm thật…

“Bọn ông luôn miệng nói trường học trường học, nói học sinh chỉ biết lãng phí tài nguyên của trường học, nói bọn tôi ghê lòng trước sự bao dung của trường, nhưng tôi mạn phép hỏi ông là gì?” Đường Miểu nhìn về phía Viên Quang Quốc lạnh giọng nói: “Ông dựa vào đâu mà đại diện cho toàn đại học G?”

Đây là lần đầu tiên có học sinh hỏi ông như vậy, Viên Quang Quốc trố mắt nhìn.

“Tôi là sinh viên năm ba của trường, tôi đã học tập ở trường hơn hai năm, tôi tin việc trường đại học G tạo ra Makerspace không chỉ để khuyến khích học sinh thực hành sáng tạo, mà ngay cả khi sinh viên khởi nghiệp thất bại trường cũng sẽ không quở trách học sinh trường đang lãng phí tài nguyên, với tư cách là học sinh của trường đại học G, tôi biết trường mình thuộc cấp bậc nào. Mong ông đừng tùy tiện thêm hai chữ trường học vào lời của mình.”

Tức giận trong lòng mãi không nguôi ngoai, Đường Miểu lại lạnh lùng nói: “Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến nhà trường, nhà trường không có lỗi, lỗi là có người tham ô tài nguyên trường học.”

Làm giáo viên lâu như vậy, mà bây giờ lại bị một đứa học sinh lên mặt giáo dục, Viên Quang Quốc biến sắc: “Bạn học, có một số chuyện phải nghĩ kỹ rồi mới được nói.”

“Không cần phải nghĩ kỹ vì nó vốn đã như thế rồi.”

Mắt nhìn mắt, học sinh đối mặt với giáo viên.

Không sợ hãi, không ai nhường ai.

“Em muốn thế nào?”

“Trả lại hết thiết bị máy tính vốn thuộc về bọn em.”

“Vốn thuộc về bọn em? Cái gì nên thuộc về bọn em?” Thấy Đường Miểu không trả lời, Viên Quang Quốc tiếp tục chất vấn: “Tại sao em lại không biết tốt xấu như vậy hả?”

Bầu không khí trong phòng Makerspace vô cùng căng thẳng.

Đường Miểu biết mình đuối lý, biết mình đang ăn thiệt vì không có bằng chứng, nếu có bằng chứng…

“Tránh ra!”

Bỗng nhiên, giọng nói của một người vang lên, ai đó đẩy hết những học sinh đang chặn cửa phòng 505 sang một bên, giọng điệu không tốt, còn rống lên với mấy nam sinh phòng 504.

Cậu đàn em này chưa bao giờ lễ phép với bậc đàn anh, mặc dù nam sinh phòng 504 khó chịu nhưng cũng chỉ có thể rời khỏi phòng 505.

“Thầy Viên thân mến, em tới để nói cho thầy biết cái gì là của bọn em nè.”

Giọng nói trong trẻo lười biếng vang lên.

Mọi người nhìn về phía cửa, bóng dáng cao gầy tuấn dật của cậu nam sinh tiến vào.Hết chương 19!

Bình luận

Truyện đang đọc