THANH VÂN ĐÀI

Thanh Duy rời khỏi phòng thuốc, rảo bước đi ra ngoài trang viên.

Từng đến Đông An một lần, nàng vẫn nhớ ở quanh đây có hiệu thuốc nào. Nắm chặt toa thuốc, trong lòng Thanh Duy dần dà nảy sinh bao hoài nghi, rõ ràng chén thuốc ấy có vị ngọt, tại sao đại phu lại nói đắng? Lẽ nào đại phu cố ý giấu diếm nàng, muốn nàng làm hại quan nhân?

Song, vừa đi tới tiền trang thì bỗng nghe thấy tiếng trách móc vọng đến.

Thanh Duy ngước mắt lên nhìn, người tới chính là Khúc Mậu – sáng nay Tạ Dung Dữ bảo Tống Trưởng lại đi mời Tuần Kiểm Ti, ắt hẳn Khúc Mậu đã được thông báo nên dẫn người sang.

Khúc Mậu vẫn mặc chiếc áo lam như xưa, đi theo sau là Khưu hộ vệ cùng vài tuần vệ, và đứng trước mặt hắn là một cô gái đang cúi gằm đầu.

Khúc Mậu liếc mắt nhìn cô gái kia, tiếp tục mắng: “Không dẫn đường đã đành, đến pha trà cũng không biết nốt, rốt cuộc trang viên các ngươi nuôi hạ nhân kiểu gì thế hả?”

Thanh Duy đứng rất xa, chỉ trông thấy cô gái ấy còn rất trẻ, mặc một chiếc váy trắng mộc mạc, có lẽ là a hoàn trong trang viên.

Quy Ninh Trang là trang viên của một hộ họ Doãn tại Đông An, sau khi Tạ Dung Dữ đến đây, nhờ Tề Châu doãn mở lời nên bọn họ mới nghỉ ngơi chỗ này. Hơn nữa vì trong trang viên đang tạm giữ Dư Hạm, Tưởng Vạn Khiêm cùng với nhân chứng nghi phạm quan trọng, nên cho dù Phất Y Viện mà Huyền Ưng Ti đang ở khá là rộng, song không cho phép hạ nhân trang viên tự tiện ra vào, tiểu a hoàn này không dẫn đường cũng dễ hiểu.

Thanh Duy thấy tiểu a hoàn bị Khúc Mậu mắng đến nỗi hai vai run bần bật, vốn định đi tới giải thích giúp, nhưng xét cho cùng nàng đang là khâm phạm, không tiện lộ diện trước mặt người ngoài, đành nấp ngoài tường im lặng quan sát.

Cũng may không lâu sau, Tạ Dung Dữ cùng hội Vệ Quyết đã đi ra.

Kỳ Minh bước lên, hành lễ với Khúc Mậu, “Khúc Hiệu úy, đã có chuyện gì vậy ạ?”

Khúc Mậu lướt qua Kỳ Minh, nói thẳng với Tạ Dung Dữ: “Trang viên này nuôi dưỡng hạ nhân kiểu gì thế? Lúc nãy ta gặp nó ngoài cửa, bảo nó dẫn ta đến thư phòng, nó nói không biết đường, ta bảo mình khát, nhờ nó pha giúp ấm trà, nó nói không biết chỗ pha trà ở tiền trang, phải về hậu trang lấy lá trà, bảo ta đợi nửa canh giờ! Ta thì không sao, nhưng cậu đường đường là Chiêu vương điện hạ, vậy mà đến chỗ thâm sơn cùng cốc này lại bị người ta thất lễ thế ư?!”

Tạ Dung Dữ không khỏi đưa mắt nhìn a hoàn nọ.

Tiểu a hoàn nghe nói là Tiểu Chiêu vương đến thì càng sợ hãi hơn, vội quỳ thụp xuống không dám ngước mắt nhìn.

Đúng lúc này, một ma ma vội vã đi tới từ hành lang đàu bên kia, quỳ xuống cạnh tiểu a hoàn, cuống cuồng giải thích: “Xin các quý nhân thứ tội, Uyển tỉ muội không phải hạ nhân trong trang viên mà là cô nương trong nhà! Vừa nãy… Nàng ấy vội về nhà, lúc đi tới cửa tiền trang, đã va chạm phải quý nhân, nô tì xin nhận tội thay nàng ấy, nếu quan gia muốn uống trà, nô tì sẽ đi pha cho ngài…”

Bà ta vừa dứt câu, tất cả mọi người đều lấy làm ngạc nhiên, Khúc Mậu giật mình hỏi: “Nàng ta là cô nương của quý phủ?”

“Vâng, là Tứ cô nương trong nhà.”

Vệ Quyết không khỏi nhíu mày, “Đã là cô nương quý phủ thì vì sao thời gian này không về phủ mà ở, ở lại trang viên còn ra thể thống gì?”

Nói ra câu đó không phải vì không hiểu nhân tình, chỉ là Huyền Ưng Ti toàn là nam, tiểu cô nương này còn chưa lấy chồng mà lại ở chung trang viên với cánh nam giới, nếu bị đồn ra ngoài thì thanh danh nàng ta sẽ hỏng mất.

Ma ma lườm Doãn Uyển, “Hổi bẩm quý nhân, Tứ cô nương không khỏe trong người, bao năm qua đều tĩnh dưỡng ở trang viên, nàng ấy sống cách đây rất xa, ở Phủ Thúy Các tại góc Tây Bắc, bình thường ra ngoài cũng đi cửa nhỏ, không quấy rầy quý nhân, nên khi lão gia mời các quý nhân đến trang viên, đã… đã quên nói chuyện này.”

Con gái nhà mình mà cũng không nhớ ư?

Nhưng danh môn vọng tộc mà, nhà nào chẳng có chuyện riêng, những khúc chiết trong đó ai nói rõ được.

Khúc Mậu không khỏi quan sát Doãn Uyển.

Nàng ta run rẩy tựa chú thỏ nhỏ, chỉ mới thế thôi mà mặt đã trắng bệch. Thực ra cũng không thể trách hắn tưởng nàng là a hoàn được, nàng ăn mặc thực sự quá mộc mạc, trên mái tóc chỉ cài độc một cây trâm hoa, không có nữ trang gì khác, thậm chí so ra còn thua kém hơn cả đầy tớ trong phủ.

Tuy Khúc Mậu có tính cách thiếu gia nhưng chí ít vẫn biết phân rõ trái phải, lúc nãy hắn mắng Doãn Uyển vì lầm tưởng nàng ta là a hoàn, bây giờ đã biết nàng cũng là chủ nhân như mình, không biết đường không pha trà cũng hợp tình hợp lý.

Hắn nói: “À, không có gì, lúc nãy ta đã thất lễ, cô đứng dậy đi.”

Doãn Uyển không dám đứng lên, nàng biết trước mắt đều là quý nhân, mà người tôn quý nhất trong số họ vẫn chưa lên tiếng.

Thế là Tạ Dung Dữ cũng nói: “Cô nương đứng dậy đi.”

Lúc này Doãn Uyển mới gật đầu, vâng dạ đứng lên. Nàng ta định rời trang viên, nhưng sau sự việc này thì không dám đi tới cửa nữa, khom người vội vã quay về hậu trang.

***

Khúc Mậu không để trong lòng chút chuyện nhỏ đó. Hắn theo Tạ Dung Dữ đi vào Y Sơn Viện, dọc đường đi thấy kỳ hoa dị thạch, đình đài mái cong, sơn thủy lượn quanh thì không khỏi ngạc nhiên: “Rốt cuộc Doãn gia kinh doanh gì mà trang trí Quy Ninh Trang ghê gớm thế này. Ôi, biết thế ta chuyển đến chỗ cậu ở quách cho rồi. Cậu không biết đấy thôi, doanh trại Mông Sơn kia đâu phải nơi cho người ở, ban đêm ngủ trong màn mà cũng nghe được tiếng ngáy ở bên cạnh.”

Tạ Dung Dữ liếc hắn, “Nghe nói Khúc hầu đã viết thư quở mắng huynh?”

“Đâu chỉ quở mắng? Ông ấy còn xin Quan gia phạt ta một năm bổng lộc kìa!” Khúc Mậu hừ lạnh, “Phạt bổng lộc cũng thôi, ta họ Khúc tên Phá Gia hiệu Tán Tài Cư Sĩ, triều đình không cho ta bạc, ta không biết về nhà lấy à? Nhưng cậu nói xem chuyện ở Thượng Khê liên quan gì đến ta! Là cha ta muốn ta đến Thượng Khê, việc tra án đã có cậu, kẻ gây gổ là bọn ở nha môn, ta chỉ góp mặt cho có thôi, có nhúng tay vào chính sự đâu, không làm chính sự thì ta sẽ không thêm rắc rối! Bây giờ thì hay rồi, cha ta cho rằng ta là đứa phế vật, cảm thấy ta ở Thượng Khê vô tích sự, thế là xin triều đình điều Chương Đình, Trương Viễn Tụ từ Sùng Dương gần đây tới, cùng nhau kết án. Trương Vong Trần đã đành, nhưng Chương Lan Nhược… Trong kinh ai chẳng biết Khúc Tán Tài ta và họ Chương kia không hợp nhau, thế mà còn để ta làm việc chung với hắn? Không nói nữa, mấy ngày tới ta sẽ đến chỗ của cậu, nếu họ Chương tìm đến cửa thì nhờ cậu ngăn cản giúp ta.”

Khúc Mậu kết giao không cần biết thân phận cao thấp. Hắn là công tử con vợ cả Hầu phủ, ngày trước qua lại với Giang Từ Chu có thể coi như Giang Từ Chu với cao, nhưng tính cách hai người hợp nhau, hắn vẫn coi y là tri kỉ. Rồi đột nhiên Giang thiếu gia biến thành Tiểu Chiêu vương cao quý, trong lòng Khúc Mậu vô cùng khó chịu, nhưng hắn là người thoáng tính, chỉ sau nửa năm khúc mắc bé nhỏ ấy đã tan biến, cảm thấy cần gì phải quan tâm y là ai, y vẫn là chính y thôi.

Thấy Tạ Dung Dữ không đáp, Khúc Mậu bắt đầu to tiếng: “Sao? Không muốn ta chuyển qua hả, núi cao hoàng đế xa, lẽ nào cậu còn giấu nàng Kiều trong trang viên?”

Hắn vừa dứt lời, Tạ Dung Dữ lập tức dừng bước, Kỳ Minh đi theo sau ho một tiếng, đánh trống lảng, “Khúc Hiệu úy, hôm nay Đô Ngu hầu mời ngài đến là muốn hỏi về tình hình bạo loạn ở Thượng Khê hôm đó.”

Khúc Mậu nào biết gì về công vụ, xảy ra đánh nhau hắn là người trốn trước, có giết người thì cũng chạy đầu tiên, dù trời có sập nhưng miễn không sập trúng hắn là mọi sự đại cát, quả nhiên hắn nói: “Ta biết gì đâu? Lúc ấy ta trốn trong công đường, mở hé cửa sổ nhìn, thấy Tần sư gia dẫn theo người liều mạng xông vào nha môn, hô hoán ghê lắm, ôi, loạn cực, sau đó bọn chúng bắn tên, ta không dám thò đầu nhìn nữa, đợi tới lúc đi ra thì mọi người chết hết rồi.”

Tạ Dung Dữ nói: “Trong nha môn có một Lý bổ đầu, hôm đó huynh có trông thấy hắn không?”

Khúc Mậu “a?” lên, “Nha môn Thượng Khê còn có bổ đầu họ Lý ư?”

Tạ Dung Dữ: “…”

Kỳ Minh: “…”

Vị gia này ở Thượng Khê hơn nửa tháng, ngày ngày ở nha môn đối mặt với mọi người mà vẫn không nhớ được toàn bộ sao?

Hộ vệ Khưu Minh đi theo sau Khúc Mậu trả lời: “Bẩm điện hạ, trước khi nha môn Thượng Khê xảy ra bạo loạn thì đã không thấy tung tích của Lý bổ đầu đâu, hôm đó thuộc hạ có bẩm báo với ngài về chuyện này rồi.”

Tạ Dung Dữ gật đầu, “Sau đó ngươi có thấy hắn không?”

Khưu Minh nghĩ ngợi, chắp tay hồi bẩm: “Không ạ, nhưng lúc ấy thực sự quá loạn, thuộc hạ cũng không để ý nhiều.”

“Sau bạo loạn nha môn, bổn vương nhớ Huyền Ưng Ti, Tả Kiêu Vệ cùng Tuần Kiểm Ti chia nhau theo ba hướng Đông Tây Nam truy đuổi tư lại bỏ chạy, vậy mà Tuần Kiểm Ti cũng không phát hiện ra tung tích của Lý bổ đầu?”

Khưu Minh đáp: “Không ạ, thuộc hạ chỉ bắt được lục sự đang lẩn trốn.”

Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đến thư phòng, Kỳ Minh nhanh nhẹn bước lên đẩy cửa.

Thanh Duy đội mũ mạng, vốn đứng đằng sau Huyền Ưng vệ nghe bọn họ nghị sự, nhưng vì có người của Tuần Kiểm Ti nên nàng không tiện đi theo tới thư phòng, đến bên ngoài Y Sơn Viện bèn dừng chân.

Trời vẫn chưa tối, Thanh Duy nhớ đến toa thuốc của Tạ Dung Dữ, thoáng nghĩ ngợi, cảm thấy Tạ Dung Dữ hỏi thăm tung tích truy bắt Lý bổ đầu rồi kiểu gì tối về cũng sẽ nói rõ với mình, thế là nàng quyết định rời khỏi trang viên.

Khúc Mậu ví Đông An là chốn thâm sơn cùng cốc, thực ra không đến nỗi như vậy, Đông An là phủ thành Lăng Xuyên nên rất phồn hoa, tửu lâu cửa tiệm mọc san sát, tận lúc trăng treo đỉnh đầu mà đèn đóm vẫn sáng trưng.

Thanh Duy cưỡi ngựa đến một tiệm thuốc gần đó, đưa toa thuốc cho đại phu đang ngồi bên trong, “Đại phu, phiền ông xem giúp ta toa thuốc này dùng để trị bệnh gì?”

Vị đại phu này đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, cầm lấy toa thuốc híp mắt nhìn, thấy bên trên có tô hợp trà hương, sâm đỏ, xuyên khung và dược liệu thì nói: “Phương thuốc này chủ yếu điều trị tâm bệnh, uống vào giúp điều hòa bên ngoài, chủ yếu là an thần, người dùng thuốc này hẳn là mắc các triệu chứng như sợ hãi ác mộng, đổ mồ hôi, có điều…”

“Có điều cái gì?” Thanh Duy hỏi ngay.

“Có điều thuốc trong toa này rất quý, chỉ người giàu mới chi nổi.”

Nói như vậy, toa thuốc Hàn đại phu cho nàng là thật, thực sự trị bệnh cho Tạ Dung Dữ?

Thanh Duy nghĩ ngợi, nhờ ông chủ bốc thuốc giúp, sau đó nói: “Xin hỏi ông chủ, trong tiệm có chỗ sắc thuốc không?”

Ông chủ chỉ về phía rèm cửa bên tay trái, “Ra sân sau, bên tay trái có phòng thuốc, trong đó có dược đồng có thể hỗ trợ sắc thuốc, cô nương chỉ cần đưa thuốc cho nó là được.”

Thanh Duy gật đầu rồi đi tới phòng thuốc, đưa dược liệu cho dược đồng, kiên nhẫn chờ từ lửa lớn cho đến lửa nhỏ, tới khi thuốc sôi sùng sục, mùi đắng chát bay khắp phòng, dược đồng hỏi: “Xin hỏi cô nương muốn đem thuốc về nhà hay dùng ngay ở đây?”

Thanh Duy cắn môi: “Dùng ở đây luôn, lấy giúp ta một chén.”

Nước thuốc đen đặc như mực được đổ vào chén, Thanh Duy đợi nó nguội, múc một muỗng đưa lên miệng.

Đầu lưỡi nếm phải vị đắng ngắt, thể như nuốt sống phải Hoàng Liên.

Quả đúng như chữ “đắng” mà Hàn đại phu nói.

Trong đầu Thanh Duy nổ ầm, nàng thả muỗng vào lại trong chén.

Vị thuốc này không đúng!

Bình luận

Truyện đang đọc