THANH VÂN ĐÀI

Nghe Dư Hạm kể xong, Thanh Duy đăm chiêu.

Xem ra mấy năm qua chỉ có một con ma lộng hành ở Thượng Khê, còn ma áo đỏ hay công tử ma đều chỉ mới xuất hiện một tháng sau này.

Nhất là con ma áo đỏ kia, hắn vừa xuất hiện thì quan binh kéo đến, phong tỏa vùng núi Trúc Cố.

Toàn bộ sự việc cứ như cố ý tạo dựng vậy.

Nếu muốn truy tìm chân tướng, ắt hẳn mấu chốt nằm ở con ma áo xám nàng gặp tối qua.

Thanh Duy cảm thấy mình cần phải gặp nó thêm một lần nữa.

Từ Tiển Khâm Đài sập cho đến khi sơn tặc bị tiêu diệt, rồi tới lúc con ma xuất hiện, chắc chắn trong này có nguyên nhân.

Bấy giờ là đầu giờ Thìn, Thanh Duy cúi đầu trầm ngâm, Dư Hạm ngồi bên cạnh tò mò nhìn nàng. Dưới ánh ban mai rực rỡ, tuy nước da Thanh Duy ngả vàng nhưng làn da lại rất đẹp, trơn bóng láng mịn, ngũ quan như tranh họa, tú lệ xinh xắn, mà nếu quan sát kỹ sẽ thấy được ẩn ý trong từng nét vẽ, nhất là đôi mắt kia – trong veo như được rửa bằng nước xuân.

Dư Hạm bèn nói: “Sao hôm qua ta không thấy là cô rất đẹp nhỉ.” Nàng lại hỏi, “Nè, cô đã thành thân chưa? Te nghe Tú nhi nói cô đã hứa hôn rồi, tiếc là không môn đăng hộ đối, chồng không tốt với cô nên cô mới trốn đi?”

Thanh Duy không đáp.

Chân dung truy nã của nàng còn đang nằm ở quan phủ, nên nàng không thích bị người khác nhìn chằm chặp.

Nàng đứng bật dậy: “Phu nhân đã thức trắng một đêm, chắc giờ đã mệt rồi, ta cũng đi nghỉ đây, nghỉ ngơi đủ để tối còn phòng ma giúp phu nhân.”

Nghe nói thế, Dư Hạm cảm thấy buồn ngủ thật, bèn phất tay: “Đi đi đi đi.”

***

Thanh Duy rửa mặt về phòng, ngồi xuống trước giường.

Nàng thực sự đã rất mệt, ấy thế mà vẫn chưa thể ngủ được, không hiểu sao lại nhớ đến câu hỏi của Dư Hạm lúc nãy.

“Nè, cô đã thành thân chưa?”

“Te nghe Tú nhi nói cô đã hứa hôn rồi, tiếc là không môn đăng hộ đối, chồng không tốt với cô nên cô mới trốn đi.”

Con gái Lăng Xuyên cưới chồng từ khi còn trẻ, nếu nàng bảo mình chưa hứa hôn thì rất khó tin, vì vậy lúc gặp Tú nhi nàng mới giả vờ bảo mình đào hôn, cho nên Tú nhi thuật lại với Dư Hạm cũng bình thường.

Huống hồ nàng đâu hẳn nói dối người ta.

Nàng cũng là… người đã hứa gả.

Thân phận đôi bên khác biệt trời vực, đúng là không môn đăng hộ đối.

Đó là sự thật, ngoại trừ điểm ‘không tốt với nàng’.

Sau khi rời khỏi đô thành, Thanh Duy cũng từng hỏi thăm chuyện trên kinh. Hà Hồng Vân đã chết trong ngục, Hà gia nhanh chóng bị định tội, tuy Hà Thập Thanh vẫn là Trung Thư Lệnh nhưng rất ít khi lên triều. Án ôn dịch được giải quyết, triều đình thẳng tay công bố chân tướng vụ tráo gỗ cho toàn thiên hạ, học trò sĩ tử xôn xao bất mãn. Đến mùa xuân đầu năm nay, triều đình ra lệnh trùng kiến Tiển Khâm Đài, triệu tập thợ mộc, cũng phái Trương Viễn Tụ và Chương Đình đi trước đốc công, lúc bấy giờ mới xoa dịu được cơn giận của dân chúng.

Trong nhiều thông tin đó lại chỉ có một thông tin liên quan đến Tiểu Chiêu vương, rằng vì điều tra tội trạng của Hà thị mà y chẳng ngại vất vả, khiến bệnh cũ tái phát, từ đầu mùa xuân cho đến bây giờ phải ở trong cung dưỡng bệnh.

Thanh Duy biết y bị bệnh, hồi mùa đông nàng xông vào thâm cung gặp y, trông y đã rõ ốm đau.

Từ ngày rời kinh, có một thời gian dài Thanh Duy trằn trọc không ngủ nổi, cứ nhớ mãi quãng thời gian ngắn ngủi ở Giang gia, trừ những hôm đầu đôi bên thăm dò nhau, những ngày còn lại nàng luôn ngủ ngon giấc, thậm chí sau đó còn không nằm mơ về Thần Dương nữa. Và giờ đây khi phải phiêu bạt trốn chạy lần thứ hai, ngày nào cũng sống trong cảnh giác cao độ.

Càng rời xa đô thành, khoảng thời gian ở Giang gia dần biến thành một gấc mơ như quê nhà Thần Dương, nàng nhanh chóng thích ứng với cuộc sống dễ đến dễ đi lần hai, hành tẩu nhanh gọn.

***

Thanh Duy bị đánh thức bởi tiếng bước chân dồn dập.

Ngoài nhà trời sáng choang, đã gần giữa trưa rồi, người hầu lũ lượt chạy tới tiền viện, dường như có người đến nhà chính nên cần sang hầu hạ.

Đang sống nhờ ở trang viên nên Thanh Duy không dám thất lễ, nàng vội vã ngồi dậy, chạy đến nơi, còn chưa bước chân vào nhà đã nghe thấy giọng trách móc vọng ra: “Đúng là oan gia mà!”

Ở trong nhà chính, ngoài Dư Hạm ra còn có một người đàn ông mặc quan bào, râu cá trê ngồi trên ghế chủ, chính là Huyện lệnh Tôn Nghị Niên mà Thanh Duy mới gặp tối qua.

Thanh Duy dừng chân trước cửa, nàng chưa từng hầu hạ ai bao giờ, thấy Diệp Tú nhi đã đứng trong nhà phục vụ, nàng không biết có nên vào hay không, may đúng lúc này Dư Hạm trông thấy nàng, ngoắt tay gọi: “Ấy, cô vào đây.”

Dư Hạm đắc chí nói với Tôn Nghi Niên: “Người này thiếp mới nhận vào hôm qua, còn biết võ công nữa đấy, chàng nhìn xem có vừa ý không?”

Tôn Nghi Niên nhìn lướt qua Thanh Duy, chẳng mấy để ý. Lớn lên trong đoàn hát, cuộc sống của Dư Hạm bao giờ cũng sôi nổi náo nhiệt, nên khi đến trang viên này, nàng chê ít người, luôn tìm cách tuyển thêm, ngoài ông cháu Diệp Tú nhi và thím Ngô ra, những người khác đều do nàng ta tự mướn.

Thấy Tôn Nghi Niên không tiếp lời, Dư Hạm nhấc ấm rót trà cho ông ta, õng ẹo nói, “Đến cũng đã đến rồi, hay chàng ở lại ăn trưa luôn đi, mấy hôm trước bọn họ bắt được con cá to lắm, thiếp cho nuôi trong chum nước, chỉ chờ chàng đến thôi.”

Tôn Nghị Niên khoát tay: “Nàng giữ cá lại mà ăn, nha môn bận lắm, ta không ở lại lâu được.”

Dư Hạm cụt hứng. Nàng ta xoay người ngồi xuống ghế bên, “Chẳng  phải bình thường có chuyện lão gia đều giao cho Tần sư gia giải quyết sao? Khó khăn lắm mới đến được một chuyến, lại bảo nha môn bận rộn đề về, rõ ràng là thờ ơ người ta!”

Tôn Nghị Niên nói: “Bình thường là bình thường, gần đây có thể so được với bình thường hả? Tên Khúc…”

Nhưng chưa nói xong, ông ta chợt ý thức được điều gì đấy, khoát tay nói với người hầu, “Các ngươi lui xuống đi.”

Thanh Duy rời khỏi nhà chính, song vẫn chưa bỏ đi.

“Khúc” mà Tôn Nghị Niên mới nhắc đến có thể chính là Khúc Mậu. Chuyện quan binh đến Thượng Khê quá kỳ lạ, nếu có manh mối, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nhân lúc không ai chú ý, nàng nhảy lên nóc nhà, mượn đại thụ sau nhà che giấu thân hình, lặng lẽ nhấc một miếng ngói lên.

“… Nàng không biết tên Khúc Ngũ gia này khó hầu đến mức nào đâu. Lúc hắn mới đến, ta thu xếp cho hắn ở trong phủ, nhưng ở được mấy ngày thì hắn bỗng không chịu nữa, nói trong phủ ta có người chết, hắn sợ, nằng nặc đòi dọn đến khách điếm. Bộ Trù Trù chết ở nhà hả? Rõ ràng nó chết ở ngoài! Hắn ở khách điếm phía đông không vừa ý, đòi dọn sang phía tây, ở được hai hôm lại ầm ĩ đòi bao Vân Khứ Lâu trong thành. Cả Vân Khứ Lâu to đùng mà chỉ có một mình hắn ở, ở sung sướng cực. Nhưng trong thành đang có ma quỷ nhiễu loạn đấy! Quan phủ muốn bắt ma nên hai ngày nay bố trí giăng bẫy, nàng bảo ta có việc gì hả? Ta phải đến Vân Khứ Lâu một chuyến, khuyên hắn tối mai phải chuyển ra khỏi khách điếm!” Tôn Nghị Niên chắp tay, đi qua đi lại phàn nàn.

Dư Hạm bảo: “Lạ thế, hắn ở khách điếm của hắn, quan phủ bắt ma của quan phủ, việc gì bắt hắn chuyển ra?”

Tôn Nghị Niên nói: “Đó là chuyện của nha môn, không liên quan đến nàng.”

Dư Hạm mới nghĩ, sao lại không liên quan, tối qua con ma áo xám kia còn xuất hiện trong trang viên của nàng mà.

Nàng đã kể chuyện này với ông rồi, nhưng có vẻ ông ấy cảm thấy đó chỉ là sự cố bất ngờ, coi như gió thổi bên tai.

Thế là nàng ta nói chuyện khác: “Thiếp nghe bảo Khúc Ngũ gia ấy là quý công tử trong kinh, cha là quan quân đương triều, còn quen biết cả quan phủ!”

Tôn Nghị Niên nhận ra ám chỉ trong lời nàng, hừ lạnh nói: “Đúng là có quen biết, nhưng thế thì sao? Nàng cứ gặp hắn là rõ ngay, chỉ là thằng phàm phu tục tử!”

Nói đoạn, ông ta cảm thấy mình ở lại đủ rồi, đứng dậy đi ra ngoài: “Không phải nàng nói tối qua gặp ma ở trang viên hả? Ta có dẫn theo nha sai đến gác đây. Ngoài kia đang bắt ma, hai ngày tới nàng và hạ nhân trong phủ đừng quan tâm nghe ngóng gì cả, cũng không được phép ra ngoài.”

Nghe thấy thế, Dư Hạm lập tức chặn Tôn Nghị Niên lại, “Chàng có ý gì? Chàng muốn cấm túc thiếp à?”

Giọng nàng vốn rất khó chịu, nhưng khi thấy vẻ mặt hằm hằm của Tôn Nghị Niên thì đoán được ông ghen vì cái câu “quý công tử”, thế là sắc mặt thay đổi y như thời tiết, mới đấy âm u nhưng lập tức quang đãng. Nàng ta cầm khăn, xỉa tay vào ngực ông ta, ỏn ẻn nói: “Oan gia này, chàng cấm túc thiếp như thế, ít nhiều gì cũng phải có đãi ngộ chứ? Thiếp vất vả chờ chàng đến, thế mà chàng chẳng chịu ở lại.”

Tôn Nghị Niên dính kế, xương cốt lập tức mềm ra ba phần, quay vào nhà ngồi xuống bảo: “Cám túc nàng là vì nghĩ cho nàng, đợi tới lúc bắt được ma, ai biết được ngoài kia loạn thế nào?” Ông thở dài, “Đúng là cũng đã mấy ngày chưa gặp nàng, thôi được rồi, ta ở lại một lúc nữa vậy.”

Dư Hạm vui vẻ nhướn mày. Cửa phòng đã đóng, trong phòng không có người ngoài, nàng ta xoay người ngồi xuống đùi ông, đá rớt hài, đưa vớ cọ vào ông, thì thầm vào bên tai: “Một lúc là bao lâu hả?”

Tôn Nghị Niên nào chịu nổi, bất thình lình vén vạt áo nàng ta lên, áp nàng vào sát mình.

Dư Hạm bị chòm râu ông cọ ngứa, cười nói: “Lúc nãy còn nói đi mà, sao thế, oan gia không đi nữa hả?”

Tôn Nghị Niên bất chấp: “Trong nha môn còn có Tần sư gia, để hắn đối phó với họ Khúc kia vậy! Dù gì hắn cũng quen việc ở nha môn hơn ta.”

Dư Hạm cười rộ lên: “Việc nặng nhọc gì chàng cũng giao cho hắn, không sợ hắn mệt chết à!” Nói đoạn, nàng bỗng đẩy Tôn Nghị Niên ra, “Thiếp biết rồi, chàng biết thiếp thích đàn ông tuấn tú, mấy ngày tới bận bắt ma, chàng cho nha sai canh chừng trang viên là lo thiếp và công tử ma kia cấu kết với nhau đúng không?”

Nàng nhìn Tôn Nghị Niên, bật cười sang sảng, sóng mắt như nước dập dìu, mắng: “Oan gia này, trong lòng thiếp chỉ có chàng thôi!”

Khoảnh khắc ấy, Tôn Nghị Niên cảm thấy thế tục loạn lạc gì cũng có thể vứt bỏ, chỉ mong chìm đắm trong biển tình, thở dốc lao đến.

Thanh Duy nằm sấp trên nóc nhà, định nghe tiếp xem quan phủ tính bắt con ma áo xám như thế nào, nhưng cuối cùng trong phòng chỉ có tiếng thở dốc dồn dập, nàng đành che mái ngói lại, nhảy xuống hiên.

***

Điên loan đảo phượng một hồi, lại ôm mỹ nhân ngủ một giấc, Tôn Nghị Niên thỏa mãn thắt chặt đai lưng, sảng khoái bước ra ngoài.

Hoàng hôn đã buông, vừa ra đến cửa trang viên, Tôn Nghị Niên thấy một người cao gầy mặc trường bào, chính là Tần sư gia.

Đương thời điểm cuối xuân vào hạ, tuy chập tối nhưng trời vẫn còn nóng, có vẻ Tần sư gia cũng vừa mới đến, đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán, Tôn Nghị Niên thấy vậy, áy náy “khụ” một tiếng, “Đến rồi đấy à?”

Tần sư gia nghe tiếng, lật đật đi tới, xấu hổ bảo, “Đại nhân, Cảnh Sơn không khuyên được Khúc Hiệu úy, Hiệu úy khăng khăng đòi ở lại Vân Khứ Lâu.”

“Sao lại không khuyên được?” Tôn Nghị Niên nói.

Tối qua ở trên núi, rõ ràng Khúc Mậu đã bị con ma áo xám kia làm cho hồn bay phách tán kia mà, sao bây giờ lại thành không sợ trời không sợ đất rồi?

Toàn thị trấn đâu đâu cũng có ma quỷ làm càn, lẽ nào Vân Khứ Lâu được phật quang phổ chiếu?

Tôn Nghị Niên lên xe ngựa: “Để ta đi xem sao.”

Tuy trang viên của Dư Hạm nằm ở ngoại ô, nhưng cả Thượng Khê chỉ rộng có chừng ấy, đi vào thành cũng nhanh, chẳng mấy chốc Tôn Nghị Niên đã đến Vân Khứ Lâu, quân lính canh gác bên ngoài thấy Huyện lệnh tới thì không ngăn cản.

Toàn bộ Vân Khứ Lâu đã được Khúc Mậu bao trọn, quân lính ở tầng một, một mình hắn độc chiếm tầng hai. Ngoài cửa phòng trên tầng hai còn có lính gác trước cửa.

Khúc Mậu mới đuổi Tần sư gia đi, không biết Tôn Huyện lệnh lại hộc tốc đến nên chẳng kịp đề phòng.

Hắn đi qua đi lại, nói với người ngồi trước bàn: “Ta nói cậu biết, Thượng Khê này thực sự rất lạ, ta thấy vẫn nên nghe theo lời bọn họ chuyển đến phủ Huyện lệnh đi, cậu không biết đấy thôi, tối qua ở trên núi…”

Không đợi hắn nói hết câu, người trước bàn đã đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, đuôi mắt chợt động, liếc ra ngoài cửa phòng.

Một chốc sau, quả nhiên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Huyện lệnh vừa lên lầu vừa gọi: “Khúc Hiệu úy, Khúc Hiệu úy?”

Bình luận

Truyện đang đọc