THANH VÂN ĐÀI

Nửa canh giờ trước, trong Phượng Doanh các ở Chúc Ninh Trang.

Hà Hồng Vân xem sổ sách xong, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Xương đẩy cửa bước vào, bẩm báo: “Tứ công tử, ả nữ tặc đã đến rồi.”

Hà Hồng Vân ừm một tiếng, “Hành động cũng nhanh đấy.”

“Ả ta lặng lẽ lẻn vào, xuống đến hầm ngục thì người của chúng ta mới phát hiện. Thuộc hạ đã dặn đám tử sĩ rồi, bất kể thế nào cũng phải nhốt ả trong ngục, chỉ cần khóa cửa lại là mở ngay cống xả nước.”

“Ngươi tiếp tục theo dõi cho ta.” Hà Hồng Vân đẩy quyển sổ trong tay ra, “Đã đưa con tin trong Phù Hạ quán đi hết chưa?”

“Đưa đi rồi ạ. Cái hôm mà đại nhân Tôn gì đấy ở Đại Lý tự đến hộ buôn dược điều tra là thuộc hạ đã bắt đầu sắp xếp rồi. Từ sáng sớm đã đẩy hết người lên xe ngựa, có lẽ bây giờ cũng đã tới thao trường Dương Pha.”

Nói đến đây, Lưu Xương thoáng chần chừ: “Tứ công tử, lỡ lát nữa Tiểu Chiêu vương thật sự dẫn vị đại nhân ở Đại Lý tự tới, lại dẫn cả Huyền Ưng vệ đến trang viên của chúng ta thì sao?”

“Chẳng phải thử là sẽ biết ngay à?” Hà Hồng Vân nói, “Tạ Dung Dữ làm gì điều động được lắm người đến thế, ngoài một Huyền Ưng ti không phục hắn thì cũng chỉ có Tôn Ngải được tiên đế đề bạt. Lát nữa hắn đến, cứ xem trong tay hắn có gì là ngươi sẽ biết nên giữ con tin lại hay không.”

Lưu Xương đáp: “Tử công tử nói phải, dầu gì chúng ta cũng đã có Phù Hạ che mắt, dù hắn có là Tiểu Chiêu vương đi chăng nữa cũng không thể nhận ra nhanh tới vậy, có giết con tin hay không, tất cả đều chờ ý của công tử.”

Bỗng Lưu Xương sực nhớ ra một chuyện, “À phải rồi, thuộc hạ đã cho người chuẩn bị củi khô cỏ khô ở thao trường Dương Pha, sau đêm nay, chỉ cần Tứ công tử tới, thao trường Dương Pha sẽ bốc hỏa, coi như sự cố bất ngờ.”

***

Ngoài nhà có tiếng gõ cửa, một hạ nhân đến bẩm: “Thưa Tứ công tử, Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti và Tôn đại nhân của Đại Lý tự dẫn người đến.”

Hà Hồng Vân đứng dậy, đợi ròng cả đêm, cuối cùng cũng đã tới.

Hắn mặc thường phục màu tía, đẩy cửa ra bước vào màn đêm, thấy Giang Từ Chu từ xa thì lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, sải bước nghênh đón: “Tử Lăng, sao muộn thế này rồi mà đệ còn tới trang viên của ta?”

Ngoại trừ Triêu Thiên, Kỳ Minh cùng vài Huyền Ưng vệ đi theo Giang Từ Chu, đi cùng còn có một quan viên trán rộng mũi to, tuổi ngoài bốn mươi, ấy chính là Tôn Ngải – Đại Lý tự thừa.

Tôn Ngải là tiến sĩ trong thời đại Hàm Hòa, thuở trẻ vì nóng tính, không hiểu được những trắng đen chốn quan trường, lần nào thi cử cũng chỉ ở mức trung bình, suốt hơn mười năm không được đề bạt. Tới thời Chiêu Hóa, có một lần ông tình cờ hồi kinh phục mệnh, được Chiêu Hóa đế nhìn trúng, lúc ấy mới điều vào Đại Lý tự.

Chiêu Hóa đế có ơn tri ngộ với ông, cho nên ông cũng hết mực trung thành với Chiêu Hóa đế, và niềm trung thành ấy đã được chuyển sang Gia Ninh đế sau khi tiên đế băng hà, trở thành một trong số ít những người mà Gia Ninh đế có thể trọng dụng.

Khoảng bảy tám ngày trước, Giang Từ Chu đoán có thể cần Đại Lý tự thừa tham gia điều tra án ôn dịch, bèn nhờ Gia Ninh đế tiết lộ cho Tôn Ngải khái quát vụ án ôn dịch năm xưa.

Giang Từ Chu cười bảo: “Đêm khuya nhận được tin báo, nói Trâu Bình đã khai tội, nói mình giấu nỏ ở trang viên của huynh, cốt là để đối phó ta. Nhưng ân oán giữa ta và Trâu Bình liên quan gì tới huynh mà hắn lại kéo huynh vào? Ta sợ làm khó huynh nên mới dẫn cả Đại Lý tự đến.”

Hà Hồng Vân xúc động: “Tử Lăng đệ thật là, cần gì phải hao tâm tổn trí đến vậy? Xét cho cùng trong chuyện này lỗi là ở ta, nếu ta sớm nhận ra lòng ghen tị của Trâu Bình với đệ, không tiếc mướn sát thủ giết đệ, thì đệ đã đâu rơi vào hiểm cảnh ở Chiết Chi cư hôm nọ.”

Hắn vừa nói vừa dẫn Giang Từ Chu và Tôn Ngải vào Phượng Doanh các, hỏi: “Tôn đại nhân đến kiểm chứng vì nhận được lời khai của Trâu Hoài Trung phải không?”

Tôn Ngải khép tay áo bái: “Đúng vậy.”

Hà Hồng Vân gọi Lưu Xương đến: “Dẫn Tôn đại nhân đi kiểm tra mấy căn nhà kho đi.”

Tiền viện Chúc Ninh trang là nơi tổ chức tiệc tùng nên không có chính viện, vì bình thường Hà Hồng Vân ngủ nghỉ tại Phượng Doanh các, vì vậy khi khách quý đứng đắn đến trang viên thì thường được mời đến nơi này.

Hà Hồng Vân dẫn Giang Từ Chu vào nhà chính, hai người hàn huyên vài câu, cuối cùng Hà Hồng Vân nói: “Ta mới được gỡ lệnh cấm túc, bị cô mẫu phụ thân quở mắng một trận nên thân, hẳn đệ cũng biết cô mẫu thương đệ thế nào, xảy ra việc như thế, bà ấy trách ta không biết lựa bạn mà chơi, không đặt tâm vào chính nghiệp, bảo ta đóng cửa trang viên đi. Ta cũng chẳng biết làm gì hơn, phải nghe lời thôi, tối nay ta vừa tính sổ sách xong, chỉ mới mấy ngày mà đã lỗ hơn nghìn lượng bạc. Ta biết làm gì được đây? Những ai không nuôi nổi nữa thì đành sa thải, bây giờ các viện Đông Tây Nam đều đã đóng cửa, đang cho người thôi việc, loạn lắm…”

Hà Hồng Vân ngồi trong vùng sáng ánh đèn cầy, dung mạo có phần diễm lệ, thậm chí là ngả nét nữ tính, tiện che đi sự sắc sảo dưới chiếc mũi ưng, hắn cau mày, nhìn qua có vẻ vô cùng chân thành, cứ như những ưu phiền của hắn là sự thật.

Đang lúc nói chuyện, Lưu Xương đã dẫn Tôn Ngải quay về.

“Tứ công tử, Tôn đại nhân bảo muốn khám xét hậu viện.”

Hậu viện chính là các viện Đông Tây Nam mà Hà Hồng Vân vừa nhắc tới, tách biệt với tiền viện bởi một khu rừng long não.

Hà Hồng Vân bối rối, “Hậu viện đang loạn lắm, đều là mấy đứa… Sợ làm bẩn mắt Tôn đại nhân.”

“Có hề gì.” Giang Từ Chu nói, “Trước khi tới ta đã nói qua với Tôn đại nhân rồi, chỉ xem lướt thôi, Niệm Tích đừng lo quá.”

“Được, nếu Tử Lăng đã nói vậy,” Hà Hồng Vân đặt cốc trà xuống, đứng dậy đi tới chỗ Tôn Ngải, đang định đích thân dẫn ông ta ra sau hậu viện thì đột nhiên, hắn vỗ một phát vào trán, “Ôi chao, xem đầu óc ta kìa! Từ thừa đại nhân đến kiểm tra nỏ tiễn của Vệ Úy tự đúng không? Mấy hôm trước đã kiểm tra rồi mà.”

“Kiểm tra rồi?” Tôn Ngải ngạc nhiên, không khỏi nhìn Giang Từ Chu.

Giang Từ Chu không đáp.

Hà Hồng Vân nói: “Chắc là Tôn đại nhân chưa biết, tên Trâu Hoài Trung ám sát Tử Lăng khá thân với ta, thường dẫn tuần vệ đến trang viên của ta, sau khi xảy ra sự việc ở Chiết Chi cư, thứ nhất ta rất áy náy, thứ hai cũng lo bị Trâu Hoài Trung làm liên lụy, nên bữa trước đã đến Ngự Sử đài xin được kiểm tra. Ngự sử ở Ngự Sử đài đã đến đây rồi, còn để lại giấy xác nhận chứng minh sự trong sạch của ta. Lưu Xương, nhanh nhanh lấy giấy xác nhận đến cho Tôn đại nhân xem đi.”

Lưu Xương nói: “Tứ công tử quên rồi ạ? Tờ giấy đó được chính ngài cất, nói đợi hôm nào tới Giang phủ sẽ đưa cho Giang Ngu hầu xem.”

Hà Hồng Vân cười bảo: “Phải nhỉ.” Rồi làm tư thế “mời” với Tôn Ngải, “Vậy mời Tôn đại nhân theo Hà mỗ vào thư phòng một chuyến, Hà mỗ sẽ giao bằng chứng của Ngự Sử đài cho đại nhân xem.”

***

Hà Hồng Vân vừa đi, Lưu Xương biết Giang Từ Chu muốn tránh mình nói chuyện, biện pháp còn nhiều lắm, thế là hắn cũng chẳng buồn ở lại làm gì cho chướng mắt, tìm lý do rồi rời đi.

Trong nhà chính, ngoài hội Giang Từ Chu ra thì chỉ có một tiểu lại đi theo Tôn Ngải.

Sau khi xác định không còn người ngoài, Giang Từ Chu mới hỏi tiểu lại: “Sao lại có chuyện này?”

Kế hoạch ban đầu của y là mượn vụ án của Trâu Bình và việc Huyền Ưng ti lục soát trang viên để tạo áp lực, ép Hà Hồng Vân phải đưa Phù Hạ rời khỏi đây.

Nhưng giờ xem ra, dường như Hà Hồng Vân đã sớm biết Đại Lý tự sẽ tới nên đã nhanh chân xin xác nhận từ Ngự Sử đài.

Sao hắn ta lại đoán được?

“Bẩm Ngu hầu, chuyện này… tiểu quan cũng không rõ.”

“Không rõ?” Giang Từ Chu hỏi, “Đại Lý tự các ngươi không theo dõi vụ án Trâu Bình hả? Hà Hồng Vân đến Ngự Sử đài xin được kiểm tra, sao các ngươi lại không biết?”

Ngự Sử đài và Đại Lý tự là nha môn anh em, nếu xử lý vụ án tương tự thì thường trao đổi qua lại với nhau, cho nên cái chuyện xin kiểm tra này, muốn giấu cũng không giấu được.

Tiểu lại nói: “Độ rồi Tôn đại nhân đang kiểm tra lại bản án ôn dịch năm xưa, nên có thể không chú ý tới Ngự Sử đài.”

Giang Từ Chu ngẩn ra, “Các ngươi điều tra bản án ôn dịch?”

Tiểu lại nghe ra ý trách móc, dè dặt hỏi: “Bẩm Ngu hầu, lẽ nào không thể điều tra vụ án này?”

Trách nhiệm của Đại Lý tự là điều tra án, án ôn dịch Ninh Châu được Quan gia giao cho Tôn Ngải nên Tôn Ngải mới điều tra.

Mà Quan gia cũng đã dặn Tôn Ngải phải nghe theo chỉ thị của Giang Từ Chu, không được hành động khinh suất.

Nhưng Tôn Ngải nào biết, không được hành động khinh suất có nghĩa là không được nhúng tay vào vụ án này.

Tiểu lại giải thích: “Quan gia đã dặn rất rõ ràng, đại nhân đợi mấy ngày liền mà không thấy Ngu hầu có động tĩnh gì, đại nhân cũng sốt ruột, sợ tới lúc Ngu hầu hỏi mà đại nhân không biết gì, nên mới dẫn tiểu quan đi nghe ngóng từ những hộ buôn năm xưa.”

“Là những hộ buôn dược đã bán Dạ Giao Đằng cho Lâm Khấu Xuân?”

“Đúng thế ạ.”

Giang Từ Chu nhắm mắt, mấy ngày qua y nhốt Thanh Duy trong phủ, không cho nàng đi đâu là do bứt dây động rừng, không ngờ Thanh Duy chịu yên thì Đại Lý tự thừa lại đánh rắn động cỏ.

Năm ấy Hà Hồng Vân nâng giá Dạ Giao Đằng, lệnh Lâm Khấu Xuân mua lại Dạ Giao Đằng từ năm hộ buôn, nếu bây giờ Đại Lý tự đột nhiên đi điều tra những hộ buôn ấy, muốn Hà Hồng Vân không phát giác cũng khó.

Ván đã đóng thuyền, Giang Từ Chu cũng chẳng còn thời giờ trách tiểu lại, “Các ngươi đi hỏi thăm vào ngày nào?”

Tiểu lại nhớ lại, “Mồng tám, mồng chín gì đó. Ngu hầu yên tâm, chúng tiểu quan đóng giả khách hàng bình thường, chỉ hỏi sơ chuyện Dạ Giao Đằng, mà đám thương nhân này cũng cảnh giác thật, chỉ mới nhắc đến năm năm trước đã…”

Có lẽ vì tự trách, giọng tiểu lại bé dần, Giang Từ Chu không đợi hắn nói hết đã lập tức ra lệnh cho Kỳ Minh: “Đi hỏi thăm xem Hà Hồng Vân đến Ngự Sử đài là ngày nào.”

Kỳ Minh tuân lệnh, nhanh chóng trở về báo: “Bẩm Ngu hầu, là mồng mười.”

Vừa khớp với ngày Tôn Ngải điều tra.

Trong lòng Giang Từ Chu nặng trĩu.

Y đã hiểu tại sao Hà Hồng Vân lại chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi.

Giang Từ Chu nói: “Triêu Thiên, ngươi hãy ra bên ngoài xem có ai mai phục trên đường Huyền Ưng ti đến Chúc Ninh trang không, đi nhanh về nhanh, không được để phát hiện.”

“Vâng.”

Nếu Hà Hồng Vân sai người mai phục Huyền Ưng vệ của Vệ Quyết, điều này chứng tỏ điều gì?

Không những chứng tỏ hắn đã đoán được kế hoạch của Giang Từ Chu, mà Huyền Ưng ti là cận thần của thiên tử, thậm chí hắn đã bắt đầu nghi ngờ người thực sự muốn điều tra hắn… có lẽ chính là đương kim thánh thượng.

Giang Từ Chu lại ra lệnh Kỳ Minh: “Ngươi vào thư phòng hỏi thử, tại sao từ nãy tới giờ mà Tôn Ngải vẫn chưa kiểm tra xong?”

Kỳ Minh vâng dạ, một lúc sau quay lại, “Bẩm Ngu hầu, Tiểu Hà đại nhân nói không tìm thấy giấy xác nhận, Tôn đại nhân đang chờ hắn tìm.”

Đúng lúc này Triêu Thiên cũng đã về, lời ít ý nhiều: “Bẩm công tử, có ạ.”

Trong lòng Giang Từ Chu đang dần hình thành một ý nghĩ rất xấu.

Không phải vì Hà Hồng Vân toan tính sâu xa, mà là… sau một loạt sắp đặt toan tính như vậy, Hà Hồng Vân vẫn quyết định thả mồi Phù Hạ.

Nếu quả thực trong tay Phù Hạ đang nắm bằng chứng quan trọng, sao hắn lại dám đưa Phù Hạ rời khỏi đây? Nếu đổi lại là y, đáng nhẽ phải giấu thật kỹ người giữ bằng chứng chứ.

Hay là, thực ra Phù Hạ chỉ là một phiến lá che mắt, một bức màn che mắt mọi người?

Nếu Phù Hạ chỉ là một tấm màn che, vậy rốt cuộc mục đích thật sự của Hà Hồng Vân trong tối nay là gì?

Trong tay Giang Từ Chu có quá ít manh mối, thậm chí y không có thời gian nghĩ kỹ, chỉ biết rằng nếu cứ làm theo kế hoạch ban đầu thì chắc chắn sẽ vấp phải thất bại thảm hại.

Y đứng bật dậy: “Kỳ Minh.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi rời khỏi trang viên, bảo Ngô Tăng khử hết đám người mai phục, để lại hai người canh chừng, chắc chắn có thi thể trên cỗ xe ngựa đưa Phù Hạ rời khỏi nơi này. Khẩn trương sai người cưỡi khoái mã chặn đường Vệ Quyết, cứ nói ta ra lệnh đến thẳng hậu viện trang viên, tra án gì cũng không cần nói với Hà Hồng Vân, chỉ cần trình ra lệnh lục soát là được, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm hậu quả.”

“Vâng.”

“Triêu Thiên.”

“Vâng công tử.”

Giang Từ Chu nhấc bào, sải bước đi ra sau hậu viện, “Theo ta tới Phù Hạ quán.”

Lần này có quá ít người đi theo y, Ky Minh đã đi rồi, ngoài Triêu Thiên ra chỉ còn lại bốn Huyền Ưng vệ.

Kỳ Minh bèn đuổi theo, “Ngu hầu, nếu ngài xông vào hậu viện thì chắc chắn sẽ trở mặt với Tiểu hà đại nhân, lính gác trong trang viên quá đông, cũng có không ít sát thủ mai phục, chi bằng đợi thuộc hạ và Ngô hiệu úy quay về rồi hẵng xông vào.”

Nhưng Giang Từ Chu không dừng bước: “Không cần, Vệ Quyết sẽ đến nhanh thôi, ngươi và Ngô Tăng đừng về, ta có việc quan trọng khác giao cho các ngươi đây.”

“Chuyện gì ạ?”

Giang Từ Chu nghĩ ngợi, thấp giọng dặn dò.

Kỳ Minh ngạc nhiên, lập tức chắp tay đáp: “Vâng.”

***

Giang Từ Chu chỉ mới đến bìa rừng long não thì ở sau lưng, Hà Hồng Vân lên tiếng:

“Tử Lăng, đệ định đi đâu đấy?”

Giọng hắn vẫn từ tốn như vậy, thậm chí còn rất nhẹ nhàng.

“Chẳng đi đâu cả.” Giang Từ Chu ngoái đầu, “Chỉ là sực nhớ đã lâu rồi không gặp Phù Đông cô nương, nên đang định đi gặp nàng ấy.”

Hà Hồng Vân giả bộ bất ngờ, hắn cười bảo: “Từ Lăng muốn gặp Phù Đông thì để ta sai người gọi nàng ấy đến, Tử Lăng chờ ở tiền viện là được mà.”

Giang Từ Chu đang lo cho Thanh Duy, không muốn phí thời gian dây dưa với Hà Hồng Vân, lập tức ra lệnh: “Triêu Thiên, mở đường!”

Hà Hồng Vân sầm mặt, Lưu Xương tức khắc giơ tay lên, mấy chục tuần vệ nhanh chóng ùa ra từ hai bên khu rừng, chặn Giang Từ Chu lại.

“Nếu Tử Lăng cứ cố vào hậu viện, vậy tức là không nể mặt ta rồi.”

Giang Từ Chu chẳng buồn lên tiếng, vẫn cứ đi tới trước.

Ngay khắc sau Triêu Thiên rút đao ra, ánh đao lạnh như nước, chỉ loáng cái đã chém đôi thanh đao của hai gã tuần vệ trước mặt.

Võ công của hắn thuần cứng, nhưng cứng cũng có chỗ tốt của cứng, hắn không sợ kiểu va chạm chính diện thế này.

Bốn đoạn đao gãy rơi xuống đất, mấy chục tuần vệ còn lại lập tức giơ vũ khí lên.

Đúng vào lúc này, bất thình lình có ngọn đuốc thắp sáng ngoài cổng trang viên, tiếng bước chân rầm rập truyền đến, Vệ Quyết và Chương Lộc Chi cưỡi ngựa xông thẳng vào trang viên, Huyền Ưng vệ theo sau cũng ùa vào như thủy triều dâng.

Vệ Quyết đã nhận được lệnh trên đường đi, hắn tới trước mặt Giang Từ Chu chắp tay hành lễ: “Ngu hầu.” Sau đó lấy ra một bản lệnh lục soát, nói với Hà Hồng Vân: “Tiểu Hà đại nhân, Huyền Ưng ti có công chuyện quan trọng, cần lục soát trang viên ngay lập tức.”

“Chuyện quan trọng gì?” Hà Hồng Vân hỏi.

Vệ Quyết chỉ đáp: “Đây là án của Huyền Ưng ti, hy vọng Tiểu Hà đại nhân đừng hỏi nhiều.”

“Đừng hỏi nhiều?” Hà Hồng Vân nói, “Huyền Ưng ti thì có án gì hả? Chẳng qua là bản án cướp ngục thành Nam, sao, lẽ nào trang viên của ta chứa chấp tặc cướp hả?!”

“Không cần biết là bản án gì, nói tóm lại không liên quan đến ngươi.” Giang Từ Chu lạnh lùng ra lệnh, “Lục soát!”

Y vừa hạ lệnh, mấy trăm Huyền Ưng vệ tựa như một tấm lưới, lấy rừng long não làm trung tâm, nhanh chóng kéo căng ra. Ngọn đuốc trong đêm đen soi rõ những đôi mắt ưng trừng trừng trên vạt áo, tuần vệ của trang viên bị khí thế ấy đẩy lùi về sau, không dám cản đường.

Thực ra vẫn còn nửa canh giờ nữa mới đến thời gian hẹn với Thanh Duy, nhưng con tim Giang Từ Chu đang treo cao lơ lửng.

Y rảo nhanh bước chân vào Phù Hạ quán, không dám chậm trễ một khắc nào.

Vừa vào đến sân, y đã nghe thấy tiếng nước trút ào ào đầy đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc