THANH VÂN ĐÀI

Căn phòng lập tức trở nên im lìm đến đáng sợ.

Vở kịch che giấu chỉ mới cất câu đầu tiên thì đã bị Tạ Dung Dữ hạ màn.

Nhạc Ngư Thất thoáng im lặng, rồi đột nhiên xoay mặt đi, quát lớn Thanh Duy: “Con cũng thật là, khăng khăng trộm hồ sơ đã đành, lại còn dám thu hút chú ý dắt đám lính kia chạy một vòng trong núi, không biết vừa phải gì sất! Ha, giờ bị thương còn dám kéo ta vào hùa theo con giấu giếm, ta nói con biết, đừng có mơ, ta chắc chắn không bao giờ tiếp tay cho con! Thật là quá đáng, con có biết điện hạ nhà con lo lắng thế nào không hả? Dung Dữ, cậu nói với nó đi!”

Nói đoạn, ông vén màn cửa lên, gần như chuồn thẳng ra ngoài.

Thanh Duy: “…”

Tạ Dung Dữ lẳng lặng lấy băng vải trong tủ ra, ngồi xuống trước bàn, “Cho ta kiểm tra vết thương nào.”

Bị Nhạc Ngư Thất bán đứng, Thanh Duy không cần thiết phải giấu giếm gì thêm, nàng đáp một tiếng, cởi áo chùng ra, kéo phần vai áo xuống.

Ngoài trời chỉ vừa le lói những tia sáng đầu tiên, trong phòng vẫn còn châm nến cháy bập bùng, Tạ Dung Dữ mượn ánh nến nhìn vết thương của nàng, công bằng mà nói thì vết thương không sâu, nhưng trên làn da mềm mại lại dính đầy máu, ở giữa là vết nứt đáng sợ, Tạ Dung Dữ không khỏi nhíu mày.

Đúng lúc này Đức Vinh vào phòng đưa nước, Tạ Dung Dữ rửa sạch vết thương cho Thanh Duy, nhúng khăn vào rượu, nhẹ nhàng nói: “Cố chịu đựng nào.”

Thanh Duy mím môi gật đầu, vết thương nặng hơn nàng còn chịu đựng được thì chút này thấm vào đâu.

Thấy nàng chẳng hề rên đau, trong lòng Tạ Dung Dữ quặn lại, mắt khép nhẹ, “Nếu đau thì nói ta biết.”

Thanh Duy nhanh nhảu nói: “Ta không sợ đau.”

Nàng càng nói thế, Tạ Dung Dữ càng khó chịu, y im lặng một lúc, đoạn bảo: “Kéo dài thời gian để lấy hồ sơ đã đành, nhưng khi gặp Phong Nguyên, nhẽ ra nàng nên quay về trước, ta tự có cách đối phó với ông ta.”

“Nhưng đó không phải là thượng sách.” Thanh Duy nói, “Nếu ta quay về trước, không phải Phong Nguyên sẽ lập tức kéo đến tìm sao, dù chàng có bảo vệ ta thì hồ sơ vẫn bị ông ta lấy về, chưa nói tới việc chúng ta đuối lý mà trong thời gian ngắn như thế, chàng xem được bao nhiêu? Hơn nữa Vệ Quyết vẫn chưa đến, chúng ta ít người, khó có thể đối đầu trực diện với Phong Nguyên.”

Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy.

Y biết những điều này chứ, nhưng…

Thanh Duy nói: “Quan nhân à, chàng không tin ta sao?”

Tạ Dung Dữ cụp mắt bôi thuốc cho nàng, một lúc sau mới nói: “Nếu ta không tin nàng thì tối nay ta đã không để nàng đi.”

Y biết nàng to gan cũng thận trọng, tin rằng nàng có thể đưa ra phán đoán trong thời khắc nguy hiểm, thậm chí cho phép nàng tự quyết định vào tối nay, xét về đại cuộc, đó là ưu tiên lớn nhất.

“Nhưng tin tưởng nàng và lo lắng cho nàng là hai chuyện khác nhau.”

Thanh Duy gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Nếu nàng hiểu thật thì đã không giấu ta chuyện bị thương.” Tạ Dung Dữ nói không cảm xúc.

“Ta hiểu thật mà.” Thanh Duy nói, thấy y đã băng bó xong vết thương cho mình, nàng giơ tay đặt lên vai y, nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của y, “Có phải quan nhân đang lo là, ‘nếu không có Ôn Tiểu Dã, nửa đời sau ta biết phải làm gì’ không?”

Tạ Dung Dữ nhìn nàng, thừa biết nàng cố tình đùa cợt mình, nhưng y cũng hết cách rồi, còn bực tức gì được nữa? Chút tức giận trong lòng đã sớm tan biến khi hay tin nàng vẫn bình an, y nắm lấy tay nàng kéo xuống, mỉm cười trả lời, “Đúng thế, nếu không có Tiểu Dã cô nương, nửa đời sau ta biết phải làm sao đây?”

Thanh Duy nói: “Chàng không hỏi xem ta nghĩ thế nào à?”

“Nghĩ sao cơ?”

Thanh Duy đang định đáp thì bỗng ngoài nhà có Huyền Ưng vệ bẩm báo: “Bẩm Ngu hầu, Phong Nguyên tới rồi.”

Thanh Duy ngẩn người, nàng cũng lường trước Phong Nguyên sẽ đến tìm, nhưng lúc về lại quên nói chuyện này, thậm chí cũng quên hỏi hồ sơ đang ở đâu. Thanh Duy toan há miệng thì Tạ Dung Dữ đã nói: “Nàng yên tâm, ta có cách đối phó.”

***

Phong Nguyên bị Thanh Duy xoay mòng mòng cả một đêm, hiện tại đã không kìm được lửa giận. Một ả nữ tặc có bản lĩnh cao cường như vậy, ngoại trừ con ả Ôn Tiểu Dã năm ngoái cướp ngục ở kinh thành ra, ông ta chưa từng nghe nói có kẻ thứ hai. Mà bây giờ Ôn Tiểu Dã này đang ở chỗ ai, không cần hỏi ông ta cũng biết.

Phong Nguyên vào phòng, chỉ chào Tạ Dung Dữ một cách chiếu lệ, “Điện hạ, xin thứ lỗi.”

Sau đó vung tay lên, quân lính phía sau nối đuôi chạy vào toan lục soát tìm kiếm Thanh Duy. Huyền Ưng vệ lập tức cầm đao ngăn cản, quá lớn: “Phong Nguyên tướng quân có ý gì? Dám vô lễ với Chiêu vương điện hạ!”

“Vô lễ?” Phong Nguyên hừ lạnh, “Từ khi đến Lăng Xuyên, lão phu vẫn luôn nhân nhượng điện hạ ba phần, nay hai bên có việc riêng ở Chi Khê cần giải quyết, nhẽ ra không nên can thiệp vào nhau, nhưng không biết điện hạ bỗng dưng cử người đến chỗ lão phu trộm hồ sơ vụ án là có ý gì?”

“Trộm cái gì, chúng tôi quyết không nhận tội danh nói suông, xin Phong tướng quân đưa ra bằng chứng.” Chương Lộc Chi nói.

“Giờ Hợi đêm qua, một nữ tặc nhân lúc lão phu mất đề phòng mà lẻn vào lều của lão phu, không những đánh gục hai lính gác trước lều mà còn đánh cắp một tập hồ sơ vụ án quan trọng ngay trước mắt lão phu, tất cả mọi người trong quân của ta đều có thể làm chứng! Thuộc hạ của lão phu dẫn người đuổi theo ả ta hơn mười dặm trong núi, sơ suất bị lừa để ả ta chạy thoát, động tĩnh lớn như vậy, dám hỏi điện hạ và chư vị Huyền Ưng vệ không nghe thấy sao? Mà trong khu mỏ lúc này, từ phạm nhân lính gác cho đến vệ quân binh mã của các bộ, tất cả đều là đàn ông, chỉ có duy nhất một cô gái võ công cao cường đi theo điện hạ, dám hỏi ả nữ tặc này không phải Ôn thị bên cạnh điện hạ thì là ai?!”

“Phong Nguyên to gan! Cô gái đi cạnh điện hạ chỉ có một, đường đường là vương phi, ông lại liên mồm gọi nàng là nữ tặc, ông có biết bôi nhọ hoàng thất là tội gì không?!”

Phong Nguyên cười lạnh: “Chiêu vương phi? Lão phu là tướng quân được triều đình ngự phong, Chiêu vương điện hạ thành thân lúc nào, sao lão phu không biết? Lão phu chưa từng nghe nói có Chiêu vương phi nào cả, nhưng lão phu lại biết một nữ Ôn thị trong công văn truy nã ban hành năm Chiêu Hóa thứ mười ba. Nữ tặc này có tiền án dày đặc, bây giờ còn trộm hồ sơ vụ án, tội chồng tội, nếu lão phu lấy được tang vật lẫn bắt được ả ta, tức là đã lập công vì triều đình, sao có thể gọi là tội được?”

Tạ Dung Dữ nói: “Chuyện thành thân của bổn vương không liên quan tới tướng quân, vì sao phải để ý tướng quân có biết hay không. Nếu tướng quân khăng khăng ám chỉ nương tử nhà ta trộm hồ sơ vụ án của ông, việc quân lính chỉ thấy bóng nữ tặc mơ hồ vào ban đêm không được coi là bằng chứng, còn bằng chứng nào khác không?”

“Hồ sơ bị trộm chính là bằng chứng!”

Tạ Dung Dữ điềm nhiên nói: “Có chắc không? Tướng quân thật sự tận mắt thấy nương tử nhà ta trộm hồ sơ?”

“Đương nhiên chính mắt lão phu…”

Đang lúc nói thì Phong Nguyên đột ngột dừng lại, ông ta có thực sự tận mắt chứng kiến không?

Không, sau khi ông ta vào lều, đúng là có chạm mặt Ôn thị, rồi sau đó thấy trên vách lều có vết rạch, ông ta hốt hoảng đuổi theo, còn về việc ả ta có trộm hồ sơ hay không thì ông ta không chắc.

Nhưng Phong Nguyên lại nghĩ, ả đã đến nơi mà còn tìm đúng cả chỗ, làm gì có chuyện không lấy hồ sơ?

“Được!” Tạ Dung Dữ nói, “Nếu tướng quân chắc chắn đã tận mắt nhìn chứng kiến, như vậy xin tướng quân cho thuộc hạ lục soát kỹ ở chỗ này, nhưng bổn vương có lời nói trước, nương tử là vương phi được bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, lạy thiên địa bái cao đường, chuyện này Quan gia, Hoàng hậu và cả Trưởng công chúa đều biết, nếu có kẻ dám mở miệng bôi nhọ nương tử, bổn vương không quan tâm thân phận kẻ đó thế nào, ắt sẽ…” Tạ Dung Dữ đột ngột gằn giọng, “Truy cứu đến cùng, quyết không tha!”

Phong Nguyên giật thót, chữ “lục soát” đến bên mép chợt nuốt vào, sao Tiểu Chiêu vương lại bình thản đến thế, lẽ nào không phải do y sai người trộm đồ? Nhưng làm gì có chuyện ấy? Rõ ràng chỉ có y muốn hồ sơ đó.

Đúng là sợ gì gặp nấy, đúng vào lúc này, Tham tướng bên cạnh Phong Nguyên bỗng hốt hoảng chạy tới, ghé vào tai ông ta xì xầm mấy câu, Phong Nguyên nghe được, lập tức biến sắc, “Sao có thể?”

Tham tướng hạ giọng: “Bẩm tướng quân, là thật ạ, thuộc hạ vừa về lều kiểm tra, bản hồ sơ vẫn nằm trong vách lều như chưa từng bị trộm.”

Lỗ tai Chương Lộc Chi giật giật, bắt được tiếng thì thầm của họ, tức khắc mỉa mai: “Sao, kìa Phong tướng quân, có còn lục soát không?”

Phong Nguyên không tin không có người động vào hồ sơ vụ án, ông ta nhìn Tạ Dung Dữ, lại nheo mắt nhìn Huyền Ưng vệ một vòng, lẽ nào sau khi Tiểu Chiêu vương xem hồ sơ xong, đã thần không biết quỷ không hay cho người trả lại? Nhưng điều này không đúng, dù ông ta đã điều hơn nửa binh mã đuổi theo nữ Ôn thị, nhưng do hồ sơ bị trộm nên canh gác quanh lều còn nghiêm ngặt hơn trước, không lẽ ngoài nữ Ôn thị ra, bên cạnh Tiểu chiêu vương còn có cao thủ lợi hại hơn?

Người này là ai mới được?

Phong Nguyên không nghĩ ra, mà cũng không cách nào nghĩ ra nổi. Ông ta chỉ biết bây giờ bằng chứng đã “không cánh mà về”, ông ta không lí lẽ được nữa, chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.

“Chúng ta đi!” Phong Nguyên sầm mặt ra lệnh, dẫn người rời đi.

***

Không lâu sau khi Phong Nguyên ra về, Thanh Duy nhanh chóng bước ra, chưa kịp hỏi gì thì Kỳ Minh đã giải thích: “Ngu hầu đã lường đến việc Phong Nguyên nổi nóng, không bắt được thiếu phu nhân tất sẽ dẫn binh tới cửa. Mà Ngu hầu có thiên phú đọc một lần là nhớ ngay, cho nên sau khi xem kỹ hồ sơ, ngài đã nhờ Nhạc tiền bối tìm cơ hội trả về.”

Trong lúc nói, Chương Lộc Chi đã trải giấy trắng ra bàn, “Ngu hầu, trí nhớ tốt cũng không bằng bút mực rõ ràng, bây giờ Phong Nguyên đã đi, trong hồ sơ ghi chép cái gì, ngài nhanh viết ra cho mọi người biết đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc