THANH VÂN ĐÀI

Ba hôm sau.

“Đức Vinh, Trúc Diệp Thanh mười hai năm ta ủ dưới gốc cây đâu rồi? Nhớ phải đem Trúc Diệp Thanh theo!”

“Triêu Thiên, lấy quạt tới đây. Không phải cái cán vàng khảm ngọc này, trội quá, lấy cái quạt có cán nan tre xanh cho ta.”

“Sao cỗ xe này thường thế hả, oai phong ở chỗ nào! Thay sang chiếc mái vàng kia ngay, cũng đổi hết ngựa sang ngựa ô của Huyền Ưng ti!”

Bấy giờ là đầu giờ Dậu*, Giang Từ Chu đứng giữa sân, chỉ huy gia nhân trong phủ chuẩn bị lên đường. Một lúc sau, Đức Vinh cầm bầu Trúc Diệp Thanh, tất bật chạy tới: “Công tử ơi công tử, be bé giọng chút thôi!”

(*Giờ Dậu: Từ 5 đến 7 giờ chiều.)

Giang Từ Chu không hiểu: “Việc gì?”

Đức Vinh liếc về viện bên phía Đông, “Thiếu phu nhân vẫn còn ở nhà mà.”

Tính kiểu nào thì công tử và thiếu phu nhân cũng mới thành thân chưa đến mười ngày, hôm trước cậu ấy đến trang viên của Hà Hồng Vân nhậu nhẹt là quá đáng lắm rồi, tối nay còn mở tiệc ở Đông Lai Thuận, có ai không biết là vì Phù Đông cô nương?

Đã thế mà còn hét oang oang, Đức Vinh đổ mồ hôi thay y, “Nếu để thiếu phu nhân biết chuyện tối nay, dễ cô ấy sẽ giận cho xem.”

Nghe hắn nói thế, Giang Từ Chu chỉ cười.

Một lúc sau Triêu Thiên cũng tới, hắn đưa quạt xếp cho Giang Từ Chu, đồng thời giục: “Ta đi nhanh thôi công tử.”

Giang Từ Chu hỏi: “Đã đổi ngựa chưa?”

“Bọn Kỳ Minh đã đổi rồi ạ.”

Tối hôm nay, ngoại trừ Đức Vinh và Triêu Thiên theo Giang Từ Chu đến Đông Lai Thuận, còn có ba Huyền Ưng vệ bao gồm Kỳ Minh đi cùng. Vốn ban đầu không có hắn, nhưng mấy hôm trước Giang Từ Chu mới bị tập kích ở trang viên của Hà Hồng Vân, nên thời gian này hễ ra ngoài là y lại điều Huyền Ưng vệ đi cùng. Song mở tiệc là chuyện riêng, Giang Từ Chu không tiện lấy việc công làm việc tư, bèn bảo nhóm Kỳ Minh đổi sang đồ đen, đội mũ che mặt, giả làm hộ vệ mời từ tiêu cục.

Mọi người đi ra cửa, Triêu Thiên thấy Giang Từ Chu dừng chân liền hỏi: “Công tử, vẫn chưa đi ạ?”

Hắn cũng có tâm trạng giống Đức Vinh, sợ Thanh Duy phát hiện Giang Từ Chu lấy cớ mở tiệc để cặp kè gái thanh lâu – từ khi bị Thanh Duy làm bẩn thanh đao mới, Triêu Thiên cứ sờ sợ vị thiếu phu nhân này, cảm giác nàng ta không dễ gần như bề ngoài.

Giang Từ Chu nói: “Vội cái gì, chờ chút đi.”

“Chờ gì ạ?”

“Chờ người.”

Khi Đức Vinh và Triêu Thiên đang thắc mắc là ai sẽ đi cùng thì nhác thấy một người xuất hiện ở tiền viện, đầu đội mũ đen, ăn mặc y hệt nhóm Huyền Ưng vệ của Kỳ Minh.

Cho tới khi nàng đi đến, Giang Từ Chu quan sát một lượt, cười nói: “Hợp thật đấy.”

Thanh Duy ừ một tiếng, cầm áo choàng đen vắt trên cánh tay mặc vào: “Không nhận ra chứ?”

“Không hề.”

Thanh Duy gật đầu, cất bước đi về phía xe ngựa, nói: “Vậy đi thôi.”

Đức Vinh và Triêu Thiên, bao gồm Kỳ Minh đã gặp Thanh Duy ở Huyền Ưng ti mấy hôm trước choáng váng, ý công tử là… muốn dẫn cả thiếu phu nhân đi chơi gái ư?

Thanh Duy đi được vài bước, thấy đằng sau không có động tĩnh bèn ngoái đầu, nhận ra Đức Vinh, Triêu Thiên với Huyền Ưng vệ đứng ngây như phỗng thì lấy làm khó hiểu: “Không phải chỉ là đi uống rượu thôi à? Còn không đi?”

Triêu Thiên và Đức Vinh nuốt nước bọt, nhìn sang Giang Từ Chu.

Giang Từ Chu cười nói: “Đi thôi.”

***

Dạo gần đây Đông Lai Thuận làm ăn rất khấm khá, mới đầu tháng Chín mà đã liên tục có người đặt bàn mở tiệc. Khéo thế nào mà hôm nay Tiểu Chương đại nhân và Giang tiểu gia cùng thiết tiệc ở đây, từ sớm chủ quán đã ra ngoài cửa nghênh đón khách quý.

Đèn vừa lên, một cỗ xe ngựa mái vàng khang trang chạy tới, trên lồng đèn treo trước xe viết chữ “Giang”, ông chủ niềm nở đón: “Cuối cùng Giang tiểu gia cũng đến rồi.”

Giang Từ Chu tới muộn, vừa xuống xe đã hỏi: “Khách khứa đến đông đủ chưa?”

“Đến cũng nhiều rồi ạ, Từ công tử, Khúc Tiểu Ngũ gia, và mấy người Tiểu Hà đại nhân cũng đến rồi ạ!” Ông chủ cười đon đả, “Tiểu Hà đại nhân tới còn khi sớm, vừa đến là giúp một tay ngay, Giang tiểu gia có mặt mũi quá!”

Giang Từ Chu nói: “Đấy là Tiểu Hà đại nhân tốt bụng nể mặt.”

Ông chủ luôn miệng nói phải, đoạn dẫn mọi người vào trong.

Hôm ấy Thanh Duy chỉ mua rượu ở quầy trước Đông Lai Thuận, bây giờ theo Giang Từ Chu đi sâu vào trong mới biết, hóa ra còn có chốn bồng lai khác. Băng qua một con đường nhỏ, giữa rừng tre hai bên có mấy lối đi dẫn tới những sân viện khác nhau. Có vườn tược nhã nhặn, có sang trọng khí thế, có đầm đẹp mê say, rất nhiều kiểu dáng từ thanh cao đến trần tục.

Ông chủ dẫn nhóm Giang Từ Chu đến một ngôi viện tên là Phong Nhã Giản, rồi nói: “Là chỗ này ạ.”

Viện không quá lớn, bàn tiệc cũng chẳng nhiều, mỗi bàn cách nhau một bình phong trúc, một con suối nhỏ quanh co uốn lượn ngay chính giữa, bàn chủ nằm trong một căn nhà tre, đem tới không gian độc lập, rất phù hợp với cái tên của nó, vô cùng tao nhã.

Khách đến Phong Nhã Giản không ít, vị công tử áo lam đã lên tiếng khi Thanh Duy đụng đổ rượu của Giang Từ Chu lần trước cũng có mặt. Người đó chính là Khúc Tiểu Ngũ gia mà ông chủ vừa nhắc – Khúc Mậu, là bạn nhậu lâu năm với Giang Từ Chu. Vừa thấy Giang Từ Chu, hắn chẳng khách sáo chào hỏi mà nói thẳng: “Đệ có biết Chương Đình cũng mở tiệc ở Thanh Ngọc Án bên cạnh không?”

Giang Từ Chu đáp: “Có nghe ông chủ nói rồi.”

Khúc Mậu móc mỉa: “Lúc nãy có gặp nên ta mới chào hắn, ha, vậy mà hắn làm như hai mắt mọc trên trán trên đầu không bằng. Sau ta có sang nhìn, đệ đoán xem thế nào? Mời toàn sĩ tử mới đậu khoa thi năm nay. Hắn bao giờ cũng thế, chỉ ưa kết giao với văn nhân học trò nghèo, coi khinh tầng lớp công tử như chúng ta. Hắn kênh kiệu cái gì? Chẳng phải vì có em gái là Hoàng hậu à, chứ tính nết hắn ta như vậy, có ma mới thèm để ý. Bày đặt coi trọng nhân tài, có ngon thì học theo Tiểu Chiêu vương thi đậu Tiến sĩ ấy!”

Giang Từ Chu cười nói: “Niệm Tích đâu? Sao nghe bảo hắn đến từ nãy giờ rồi?”

“Tử Lăng.” Hà Hồng Vân đi tới, nghe thấy Giang Từ Chu hỏi mình liền cao giọng gọi.

Hôm nay hắn mặc áo tím trông rất sang trọng, “Vừa sắp xếp bàn của Trâu Bình xong thì đệ đến.”

Giang Từ Chu nói: “Ta là chủ xị mà lại đến muộn, còn huynh làm khách lại tất bật thu xếp thay ta.”

Hà Hồng Vân mới bảo: “Hôm trước đệ đến trang viên của ta mà không thể tiếp đãi chu đáo, hôm nay đến sớm chuẩn bị vài thứ, coi như đền tội.” Nói đoạn, hắn dặn tùy tùng Lưu Xương: “Dẫn mấy người Phù Đông đến đây.”

Lưu Xương vâng dạ, một lúc sau dẫn Phù Đông, Mai Nương cùng các kỹ nữ ở Thì Phương các tới chỗ Giang Từ Chu.

Thanh Duy thấy Mai Nương, lập tức sửng sốt.

Chắc chắn Hà Hồng Vân đã điều tra, biết nàng có quen Mai Nương nên mới nghi ngờ nàng, nhưng đằng này không thẩm vấn Mai Nương đã đành, trái lại còn để Mai Nương xuất hiện ở đây ư?

Thanh Duy biết tình hình có điểm lạ, bình thản nhìn Giang Từ Chu.

Mặt y khuất sau lớp mặt nạ, không nhận ra vẻ khác thường, chỉ bảo: “Không phải nói chỉ có mỗi Phù Đông cô nương đến thôi à? Sao giờ nhiều thế.”

Hà Hồng Vân cười cười, không trả lời mà quay sang dặn Mai Nương cùng các kỹ nữ: “Các ngươi nhìn cho kỹ, đây chính là Giang Từ Chu, Đô Ngu hầu ở Huyền Ưng ti, nhờ ngài ấy khoan dung độ lượng nên mới thả các ngươi ra khỏi hầm đồng. Ngài ấy không những là ân nhân cứu mạng của các ngươi, mà từ nay trở đi cũng là khách quý ở Chúc Ninh trang, thấy ngài ấy, các ngươi nhất định phải phục vụ chu đáo.”

Mai Nương và các kỹ nữ điềm đạm vâng dạ, cúi người với Giang Từ Chu: “Nô gia đa tạ Giang công tử.”

Làm lễ xong, Hà Hồng Vân xua các nàng phụ Phù Đông ca hát, mà Đức Vinh đứng ngoài cửa cũng đã đón tốp khách cuối cùng vào, đến giờ vào tiệc rồi.

Sênh ca rộn ràng nô nức, Phù Đông cất tiếng hát du dương trầm bổng, mọi người cụng ly nâng chén, chẳng bao lâu đã ngà say.

Hà Hồng Vân với Giang Từ Chu và đám Khúc Mậu ngồi trong nhà tre dành cho chủ, rượu quá tam tuần, Hà Hồng Vân cầm cốc đứng dậy, áy náy bảo: “Tử Lăng cứ ăn uống, ta đi một lúc sẽ về.”

Giang Từ Chu ngạc nhiên: “Sao thế, Niệm Tích có chuyện gì à?”

“Đệ cũng biết Chương Đình mở tiệc ở bên cạnh mà. Hai nhà bọn ta có qua lại với nhau, ta không sang đó kính rượu thì khó xử lắm.”

Tuy hai phe Chương Hà đấu đá gay gắt, song chỉ đấu trên phương diện chính trị chứ không trở mặt thật. Chương Đình là kẻ kiêu ngạo, bình thường cũng chẳng nể nang Hà Hồng Vân, nhưng Hà Hồng Vân vẫn chiếu theo lễ, cảm thấy vẫn cần chào hỏi một tiếng.

Hà Hồng Vân lại hỏi: “Tử Lăng có đi cùng ta không?”

Giang Từ Chu cười nói: “Chương Đình khinh ta thì ta đi làm gì, Niệm Tích cứ đi đi, thay ta kính một ly là được rồi.”

Hà Hồng Vân cười cười, chưa đi ngay mà đợi Phù Đông hát xong, vẫy tay gọi nàng ta đến: “Các ngươi lại đây.”

Sau đó dặn Phù Đông: “Tiệc tối nay là Giang công tử chuẩn bị riêng cho cô, giờ ta phải sang Thanh Ngọc Án bên cạnh mời rượu, cô nhớ phải hầu hạ Giang công tử cho tốt.”

Phù Đông cúi người, dịu dàng đáp: “Vâng ạ.”

Hà Hồng Vân vừa dứt câu, đám sõi đời như Khúc Mậu sao không hiểu “hầu hạ cho tốt” nghĩa là gì, thế là rối rít đứng dậy nói sang bên mời rượu, trước khi đi còn tiện thể khép cửa lại.

Cửa vừa đóng, ngoài Giang Từ Chu và các kỹ nữ thì trong nhà chỉ còn lại Huyền Ưng vệ, Đức Vinh với Triêu Thiên, cùng thiếu phu nhân Giang gia là Thanh Duy đang cải trang làm Huyền Ưng vệ.

Triêu Thiên và Đức Vinh đứng thẳng sống lưng, không biết phải diễn tả cảm giác bây giờ thế nào, chỉ biết những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán thi nhau rơi.

Giang Từ Chu nhìn Phù Đông, nhẹ nhàng nói: “Còn đứng ra đó làm gì, không mau lại đây ngồi? Đức Vinh, đem Trúc Diệp Thanh tới đây.”

Đức Vinh kêu “hả?”, nuốt nước bọt đáp: “Vâng ạ.”

Trong nhà tre mới yên ắng làm sao, Phù Đông dẫn vài ba kỹ nữ ngồi xuống bên cạnh Giang Từ Chu, Triêu Thiên giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Phù Đông nhớ tới lời dặn của Hà Hồng Vân, nhận lấy Trúc Diệp Thanh từ tay Đức Vinh rót ra cốc, gỡ khăn che mặt, dịu dàng nói: “Giang công tử, thiếp xin mời ngài.”

Thanh Duy nhìn Phù Đông, hôm ở Chúc Ninh trang vì vội bắt Giang Từ Chu nên nàng không chú ý tới nàng ta, mà giờ đây trong phòng sáng rực ánh đèn, nhìn kỹ mới thấy quả thật rất đẹp, chẳng trách có thể làm hoa khôi.

Bàn tay trắng muốt mịn màng của Phù Đông cầm cốc rượu, mềm mại tựa không xương, Giang Từ Chu cụp mắt nhìn, một lúc sau, vươn tay nắm lấy cả tay nàng ta lẫn cốc rượu, từ từ uống hết Trúc Diệp Thanh, hạ giọng nói: “Rượu qua tay Phù Đông, vị cũng khác trước.”

Đức Vinh suýt bị sặc nước bọt, ho mấy tiếng.

Phù Đông không kìm được che miệng cười khẽ: “Chẳng phải Giang công tử vừa thành hôn à? Lẽ nào rượu do nương tử trong nhà rót uống không ngon sao?”

Giang Từ Chu cười cười, “Hoa nhà sao thơm bằng hoa dại, chỉ mấy ngày đã ngán…”

Đức Vinh cúi người hắng giọng, càng hắng càng to.

Phù Đông ra chiều thất vọng: “Giang công tử có mới nới cũ như thế, kiểu gì mấy ngày nữa cũng sẽ chán thiếp thôi…”

Giang Từ Chu cầm quạt nâng cằm Phù Đông, nhìn nàng ta chăm chú: “Nàng nói phải, ta chán nàng là chuyện sớm muộn, nhưng ta còn chưa được nếm thì chán cái gì hả? Nếm trước rồi tính sau…”

Đức Vinh hắng giọng tới mức sắp khóc đến nơi, bàn tay run run nắm lưng ghế Giang Từ Chu: “Công tử, công tử, xin, xin cốc nước…”

Giang Từ Chu bực mình hắn phá rối, gắt gỏng nhìn hắn rồi lại nhìn xuống bàn, trên bàn toàn rượu, lấy đâu ra nước?

Rồi bỗng dừng mắt ở tô canh giữa bàn, nói với Triêu Thiên: “Ngươi lấy cho hắn chén canh đi.”

Triêu Thiên đáp vâng, múc canh cho Đức Vinh trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại.

Mà chỗ đặt tô canh lại rất gần Mai Nương.

Cơ hội đây rồi! Thanh Duy chờ thời ra tay, hòn đá giấu trong tay áo lập tức rơi tuột xuống lòng bàn tay, ngón tay chụm lại rồi búng một phát. Hòn đá vạch một đường cong đập xuống khoeo chân, Triêu Thiên vốn thất thần, bị hòn đá đập trúng thì chân lệch đi, tay mất thăng bằng, cả chén canh đổ ào xuống Mai Nương.

Giang Từ Chu tức tối quát: “Chuyện gì thế hả?”

Mai Nương phủi váy liên tục, người như bà ta đâu đáng để Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti nổi giận, luôn miệng nói: “Xin Ngu hầu chớ giận, là nô gia không cẩn thận, nô gia đi thay đồ ngay.”

Giang Từ Chu nói: “Ngươi là người Tiểu Hà đại nhân dẫn tới, lỗi ta đã sơ suất.”

Y nheo mắt nhìn Huyền Ưng vệ đang đứng hầu sau lưng, tiện tay chỉ vào Thanh Duy: “Ngươi, dẫn Mai Nương đến gian bên thay xiêm y đi.”

Thanh Duy nhìn Giang Từ Chu, không rõ có phải mình hoa mắt hay không, mà hình như nàng thấy môi y thoáng một nụ cười rồi nhanh chóng biến mất.

Thanh Duy chắp tay cúi người, dưới lớp lụa đen, khóe môi nàng cũng nhướn cong, nén giọng đáp: “Tuân lệnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc