THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Người ngồi trong chiếc Audi không đơn giản là một người cha, ông là người cha hi vọng con gái có thể tha thứ cho lỗi lầm của mình, đáy lòng thành khẩn cầu xin thượng đế cho ông thêm một cơ hội.

Nếu được làm lại từ đầu, Cao Hạo Thiên còn sẽ vứt bỏ người vợ và đứa con gái của mình sao? 

Có lẽ đáp án vẫn là như vậy, bởi vì khi chưa mất đi, ai nấy cũng đều khát vọng thêm nhiều lợi ích mà xem nhẹ thứ đang bên cạnh! Cuộc sống con người không có cách nào nói trước được, giống như việc Thẩm Duy Nhiên sẽ không bao giờ tha thứ cho Cao Hạo Thiên.

Thẩm Duy Nhiên hoảng sợ tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Loan Mộng đang dùng đôi mắt hồng hồng nhìn mình. Thẩm Duy Nhiên đột nhiên nhớ lại giấc mơ mình vừa gặp, còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì đã nắm chặt tay cô ấy: "Loan Mộng, mình vừa có một giấc mơ, mình mơ thấy mình gặp tai nạn, mình..."

Loan Mộng nắm lấy tay Thẩm Duy Nhiên, dùng thanh âm nức nở an ủi: "Không phải, đó không phải mơ, là sự thật, có điều hiện tại cậu không sao rồi."

Thẩm Duy Nhiên không nói gì, tựa như đang nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua. Loan Mộng rốt cuộc cũng nhịn không được, bổ nhào vào lòng cô, nước mắt cứ thế mãnh liệt trào ra: "Cậu có biết mình sợ lắm không? Sáng nay mình nhận được điện thoại, nói cậu xảy ra chuyện, mình gấp tới phát điên, sao cậu lại không cẩn thận như vậy?"

Thẩm Duy Nhiên vươn tay ôm lấy Loan Mộng, chậm rãi vỗ vỗ lưng cô tựa như dỗ dành đứa trẻ, bất đắc dĩ thở dài: "Cậu xem, hiện tại không phải mình không sao rồi sao? Chẳng qua là không cẩn thận, lúc qua đường thất thần chút thôi."

Loan Mộng lập tức lên án: "Vậy sao tối qua cậu không nhận điện thoại? Cậu có biết mình gọi cho cậu rất nhiều hay không? Thẩm Duy Nhiên, cậu không thể khiến mình đừng sợ hãi hay sao?"

Thẩm Duy Nhiên nghe xong, nụ cười đột nhiên tắt đi: "Hiện tại mình là người bệnh, cậu không thể hung dữ với mình như thế." Vừa nói cô vừa làm bộ sợ hãi.

Loan Mộng tức giận nhìn cô, không ai có thể biết thời điểm nghe tin Thẩm Duy Nhiên gặp tai nạn, bản thân đang có tâm tình thế nào! Ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô sợ hãi như thế, may mà lúc vào bệnh viện, bác sĩ nói Thẩm Duy Nhiên chỉ bị kinh hãi, lại vì mệt mỏi mà ngất xỉu, trên người chỉ bị chút trầy da, nghỉ ngơi hai ngày liền không sao. Một khắc đó, trái tim treo lơ lửng của cô mới buông xuống. Thì ra Thẩm Duy Nhiên đối với cô lại quan trọng như vậy.

Loan Mộng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, ra lệnh: "Lần sau không được để xảy ra chuyện như vậy nữa, di động cũng không được tùy tiện tắt máy!"

Nhìn bộ dáng trịnh trọng của Loan Mộng, Thẩm Duy Nhiên bật cười: "Di động mình hết pin nên mới tắt máy, mình không thể bảo đảm lúc nào nó cũng mở được!"

Loan Mộng liền trừng mắt nhìn Thẩm Duy Nhiên, Thẩm Duy Nhiên thấy vậy liền làm ra bộ dáng lấy lòng: "Cậu yên tâm, sau này sẽ không thế nữa."

Loan Mộng vừa bình tâm lại, lúc này liền nghe một câu của Thẩm Duy Nhiên, lần nữa không khống chế được tâm trạng mà tức giận, nói: "Lần sao? Còn có lần sau nữa sao? Lần sau cậu lại tắt máy, để mình tìm không được, hay là lại gặp tai nạn hả?"

Nghe Loan Mộng mắng, trong lòng Thẩm Duy Nhiên lại cảm thấy vô cùng ấm áp, may là cạnh cô vẫn còn người quan tâm như thế! Thẩm Duy Nhiên làm ra dáng vẻ đứa nhỏ bị dọa sợ, ủy khuất nhìn Loan Mộng, nói: "Mình hứa, chắc chắn sẽ không còn lần sau nữa." Cô vừa nói vừa nâng tay thề thốt.

Loan Mộng thấy vậy mới quay đầu thở phào một tiếng, thầm nói: Sau này mình sẽ trông chừng cậu cẩn thận!

Thẩm Duy Nhiên đột nhiên nhớ tới gì đó, hét to: "Loan Mộng, cậu có gặp một chú trung niên hay không?"

Loan Mộng nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Thẩm Duy Nhiên, chỉ cho rằng cô muốn thay đổi đề tài, liền trả lời qua loa: "Bệnh viện nhiều người như vậy, mình làm sao nhớ hết!"

Thẩm Duy Nhiên liền hỏi: "Sao cậu biết mình ở bệnh viện?"

Loan Mộng nhịn không được mà trợn mắt: "Đương nhiên là y tá gọi cho mình rồi." Nói xong, Loan Mộng cũng cảm thấy có gì không đúng, liền hỏi. "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Gương mặt Thẩm Duy Nhiên hiện lên tia u sầu: "Đương nhiên là có vấn đề, tối qua mình cứ cho rằng mình sẽ bị... Có một người con trai xa lạ lao tới cứu mình, sau đó liền ngất đi. Tài xế gây chuyện chạy trốn, không biết tung tích, may là có một chú tốt bụng đưa bọn mình tới bệnh viện, nhưng sau đó mình lại ngất đi, chưa kịp cảm ơn chú ấy! Cũng không biết chú ấy còn ở bệnh viện hay không?"

Loan Mộng nghe xong sự tình liền thở dài một tiếng, may là có người cứu cô ấy!

Cô ngẩng đầu nhìn bộ dáng áy náy của Thẩm Duy Nhiên, trong lòng thầm nghĩ xem bản thân có thể làm được chuyện gì. Không đợi Thẩm Duy Nhiên lên tiếng, cô đã nói: "Duy Nhiên, cậu đừng như vậy, mình đi hỏi bác sĩ xem có cách liên hệ với chú đó hay không, tiện thể sẽ hỏi luôn người cứu cậu đang nằm phòng nào." Nói xong, cô liền xoay người ra ngoài.

Loan Mộng đi hỏi thăm mới biết, thì ra cái chú mà Thẩm Duy Nhiên nói không chỉ đưa bọn họ tới bệnh viện, ngay cả tiền thuốc men, chi phí nằm viện gần một vạn cũng được ông ấy trả hết. Nhưng người tốt bụng này ngay cả địa chỉ liên lạc cũng không để lại, thậm chí họ tên cũng không nói.

Về phần người con trai của Thẩm Duy Nhiên bị gãy một cánh tay, những nơi khác chỉ là vết trầy xước rất nhỏ, may là không có vấn đề gì, nếu không chỉ sợ cả đời này Thẩm Duy nhiên sẽ hối hận tới chết.

Tới trước phòng bệnh của Thẩm Duy Nhiên, vừa định đẩy cửa đi vào, Loan Mộng lại bỗng nhớ ra người con trai kia đang ở phòng cách vách. Do dự một lát, Loan Mộng liền qua phòng bên kia, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Một cơn gió nhẹ thổi qua lướt ngang qua mái tóc cậu con trai đó, Loan Mộng nhịn không được mà đi tới, ngũ quan tinh xảo, bởi vì hôn mê mà làn da càng thêm trắng nõn, không chút tì vết. Lúc này, cô thậm chí có thể cảm nhận được chút gì đó lạnh lẽo quanh đây.

Loan Mộng nhìn người con trai nằm trên giường bệnh, không biết vì sao, trong lòng lại trào ra một loại cảm giác quen thuộc. Sau đó đáy lòng cô thầm cầu nguyện cho anh mau chóng tỉnh lại. Đột nhiên cô nhớ tới Thẩm Duy Nhiên còn chờ tin tức của mình, cô lập tức xoay người rời đi. Trước khi ra khỏi phòng, cô quay đầu nhìn cậu con trai kia một cái.

Mãi tới nhiều năm về sau Loan Mộng mới biết, thì ra loại cảm giác này chính là động lòng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã có tình cảm với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc