THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Không ai biết rằng thời điểm nghe tin Loan Mộng bị bệnh, trong lòng Thượng Quan Thành khó chịu thế nào, thậm chí anh muốn đi thăm cô ấy ngay. Loại cảm giác này thật kỳ quái, nói không rõ, diễn tả cũng không xong.

Thấy Thượng Quan Thành im lặng, Giang Thần Hi đột nhiên nói: "Thượng Quan, tớ biết cậu không thích Thải Dĩnh, chuyện tình cảm, đừng miễn cưỡng..."

Thượng Quan Thành còn đang suy nghĩ vấn đề của Loan Mộng, bỗng dưng nghe Giang Thần Hi nói thế, anh nhất thời không biết trả lời thế nào. Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện này rõ ràng như thế.

Qua một lúc lâu, Giang Thần Hi lại tiếp tục khuyên nhủ Thượng Quan Thành, tựa như cũng đang nói với bản thân, ngữ khí thậm chí có chút tang thương: "Thích một người chính là thích một người, có thể có cách gì chứ? Chẳng lẽ phải cưỡng ép người không thích đi thích mình sao?"

Nghe bạn tốt mình nói như vậy, cổ họng Thượng Quan Thành như nghẹn lại, nói không ra lời, càng không có cách khuyên can, chẳng lẽ muốn anh mở miệng khuyên cậu ta không thích Thẩm Duy Nhiên nữa sao? Anh không có tư cách nhúng tay vào chuyện của cậu ta!

Thượng Quan Thành lầm bầm lầu bầu, làm như muốn nói cho Giang thần Hi nghe: "Con người tớ tin vào vận mệnh, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, để ông trời thay chúng ta quyết định!" Tạm dừng một lúc, anh lại tiếp tục, "Thần Hi, trước nay tớ đều không tin mấy câu nhân định thắng thiên, vì vậy..."

Giang Thần Hi không nói gì, ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng có chút không tình nguyện mà trả lời: "Tớ hiểu ý cậu, chỉ là, vận mệnh của tớ nằm trong tay tớ, ông trời không thể thay tớ quyết định!" Hai tay Giang Thần Hi đột nhiên nắm chặt, tựa như muốn chứng minh gì đó, lon bia trong tay cũng vì thế mà vận vẹo.

Giang Thải Dĩnh mở cửa phòng, thấy Thẩm Duy Nhiên nằm trên giường bệnh, hình như đã ngủ, cô không tiện đánh thức cô ấy, vì thế đành đặt cơm trên bàn, trong lòng nghĩ, may là có hộp giữ ấm, bằng không lát nữa đồ ăn sẽ lạnh, anh trai cô từ khi nào trở nên cẩn thận như vậy?

Nghe tiếng động, Thẩm Duy Nhiên liền tỉnh, chỉ là không biết phải đối mặt thế nào, cảm nhận có người đi tới trước giường, dừng một lát, chính cô lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn, thật thơm! Thẩm Duy Nhiên thừa nhận bản thân là kẻ tham ăn, cái mũi rất thính, nhưng nghĩ tới Giang Thần Hi, cô đột nhiên không muốn mở mắt, nói thẳng: "Giang Thần Hi, tớ không đói, cậu..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Duy Nhiên đã cảm thấy ánh mắt kia nhìn chằm chằm mình, đột nhiên, cô cảm thấy người tới hình như không phải Giang Thần Hi.

Thấy Thẩm Duy Nhiên không chịu mở mắt, Giang Thải Dĩnh thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ấy không thích anh trai mình vậy sao? Chán anh ấy? Cô nhịn không được mà lên tiếng: "Duy Nhiên, anh trai tôi không tới!" Vừa nói xong, cô liền nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, sợ bỏ qua cái gì!

Thẩm Duy Nhiên biết mình đã nhiều lời, không tự chủ mà cười cười, nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Thải Dĩnh, lát nữa cậu giúp mình đi thăm Loan Mộng đi, Loan Mộng cũng đang ở bệnh viện này."

Giang Thải Dĩnh nghe nói Loan Mộng cũng ở bệnh viện, không khỏi đau đầu, ngữ khí lập tức trở nên u oán: "Mấy người sao ai cũng ở bệnh viện vậy? Sao không biết tự chăm sóc mình hả? Chỉ mới hai ngày không gặp, tất cả đều đã ở bệnh viện..."

Thẩm Duy Nhiên cắt ngang Giang Thải dĩnh, khuyên: "Thải Dĩnh, cậu không cần lo lắng." Nói ra lời này, một chút tự tin Thẩm Duy Nhiên cũng không có, hiện tại, tất cả mọi người còn không phải vì cô sao? Nếu cô không xúc động, Thượng Quan Thành sẽ không ở bệnh viện, Loan Mộng cũng không ngất đi! Nếu Thải Dĩnh đã không biết, hiện tại cô cũng lười giải thích, về sau hẳn nói, Thẩm Duy Nhiên thầm nghĩ như vậy.

Giang Thải Dĩnh như nhớ tới gì đó, nói: "Tôi vốn định học nhiếp ảnh với Loan Mộng, bây giờ xem ra phải dời lịch rồi."

Giang Thải Dĩnh thở dài, lại nhìn bộ dáng uể oải của Thẩm Duy Nhiên không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy giơ tay nhấc chân với mình, hiện tại đối lập như vậy cứ như hai người khác nhau. Cô nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, nói: "Chị Duy Nhiên, chị phải mau khỏe lại, tôi còn muốn chúng ta tiếp tục ồn ào như trước!" Nói rồi, cô nhìn về cái bàn, "Chị Duy Nhiên, đồ ăn sắp lạnh rồi, chị có muốn ăn một ít không, là tôi cố ý ra ngoài mua.."

Như ý thức bản thân nói sai, Giang Thải Dĩnh nhanh chóng ngậm miệng, chột dạ hỏi: "Chị Duy Nhiên..."

Thẩm Duy Nhiên không nhiều lời, chỉ nói: "Vừa lúc tôi cũng đói bụng, mang cơm tới đây."

Giang Thải Dĩnh lập tức đưa cơm qua, xấu hổ mà nói: "Chị Duy Nhiên, chị ăn cơm trước đi, tôi đi xem Loan Mộng thế nào."

Thẩm Duy Nhiên chỉ "Ừ" một tiếng liền cúi đầu ăn, nhưng ăn mà không biết mùi vị bên trong là gì.

Giang Thải Dĩnh đi tới cửa phòng, Thẩm Duy Nhiên đột nhiên gọi lại, hỏi: "Thải Dĩnh, anh trai cô đâu?"

Nghe Thẩm Duy Nhiên hỏi tới Giang Thần Hi, trong lòng Giang Thải Dĩnh nhịn không được mà vui vẻ, xem ra anh trai nhà mình vẫn còn cơ hội! Cô quay đầu tỏ vẻ anh trai không tốt cho Thẩm Duy Nhiên xem, Thẩm Duy Nhiên khẩn trương mà hỏi: "Sao vậy?"

Giang Thải Dĩnh không dám nói dối, tình cảm trước sau đều là chuyện của hai người, người ngoài cuộc không có lý do xen vào, vì thế cô chậm rãi nói: "Anh trai ở cách vách chăm sóc anh Thượng Quan!"

Trong lòng Thẩm Duy Nhiên không nói rõ là tư vị gì, cửa phòng mở, một trận gió nhẹ thổi tới, đầu tóc Thẩm Duy Nhiên khẽ bay bay, che khuất một bên khuôn mặt, thậm chí Giang Thải Dĩnh cũng không thấy rõ biểu cảm của cô, nhẹ giọng: "Được rồi, lát nữa tôi đi thăm Loan Mộng, không cần ở đây chăm sóc tôi, tôi không sao!"

Giang Thải Dĩnh nhớ tới lời Giang Thần Hi nói, ủy khuất hỏi: "Chị Duy Nhiên, chị ghét bỏ tôi chân tay vụng về sao?"

+

Bộ dáng muốn khóc khiến Thẩm Duy Nhiên không dám cự tuyệt, vì thế chỉ có thể thấp giọng: "Tôi chỉ sợ gây thêm phiền phức cho cô, quấy rầy thời gian của cô!"

Giang Thải Dĩnh lập tức phản bác: "Sao có thể? Chị Duy Nhiên, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, mau ăn cơm đi, tôi đi xem Loan Mộng!" Dứt lời, không cho Thẩm Duy Nhiên cơ hội nói thêm, cô đã xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc