THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Giang Thải Dĩnh đi thăm Loan Mộng giống hệt đứa trẻ đi thăm bệnh, Trần Tĩnh không biết nói gì, dù sao hai người cũng không quen thuộc, thậm chí cô còn không biết cô ấy tên gì.

Phát hiện Trần Tĩnh nhìn mình, Giang Thải Dĩnh vội bổ sung phần giới thiệu, xấu hổ nói: "Chào chị, em là Giang Thải Dĩnh, bạn của Loan Mộng."

Trần Tĩnh nhìn cô gái trước mặt, cười nói: "Chào em, chị là Trần Tĩnh, bạn cùng phòng của Loan mộng!"

Giang Thải Dĩnh có chút kinh ngạc: "Vậy chị cũng là bạn cùng phòng với Thẩm Duy Nhiên đúng không?"

"Ừ, đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Trần Tĩnh thấy phản ứng của Giang Thải Dĩnh có chút kỳ lạ, nhịn không được mà hỏi lại.

Giang Thải Dĩnh hậu tri hậu giác nói một câu: "Có nghĩa là chị, Loan Mộng và Thẩm Duy nhiên ngủ cùng một phòng?"

"Đúng vậy, chính là như thế!" Trần Tĩnh theo câu hỏi mà trả lời.

Giang Thải Dĩnh đột nhiên có chút khẩn trương, vội hỏi: "Vậy người còn lại trong phòng các chị là ai?" Người còn lại chẳng lẽ là...

"Ngô Tuyết, em quen cậu ấy sao?" Tuy rằng cảm thấy khó hiểu phản ứng của Giang Thải Dĩnh, Trần Tĩnh vẫn trả lời.

Người còn lại quả nhiên là Ngô Tuyết, Giang Thải Dĩnh thầm nghĩ, anh trai nhà mình đúng là đáng thương, hai người kia ở cùng phòng, chắc chắn sẽ không có ngày nào an bình! Vấn đề hình như có chút nghiêm trọng.

Giang Thải Dĩnh bắt đầu rối rắm, ngay cả chuyện hỏi thăm Loan Mộng cũng quên mất.

Cô rời khỏi phòng bệnh, mục tiêu là phòng của Thượng Quang Thành, muốn nhanh chóng báo với Giang Thần Hi chuyện quan trọng này.

.......................

Giang Thần Hi vì chu đáo "hầu hạ" người nào đó mà chuyên tâm gọt táo, có điều, bạn học Giang Thần Hi, anh xác định anh đang gọt táo sao? Thật sự không phải trút giận?

Đem mọi oán hận trút lên quả táo, Thượng Quan Thành nhìn quả táo "thương tích đầy mình", thật sự không đành lòng, vẻ mặt áy náy hối hận vì khi đó không ăn hết táo, dù sao vẫn tốt hơn để Giang Thần Hi tra tấn như vậy.

Thượng Quan Thành chỉ biết yên lặng nhìn quả táo vô tội bi ai mà chết kia, biểu tình ngưng trọng.

Giang Thải Dĩnh vội vàng chạy vào, vừa thấy cảnh tượng trước mắt cũng vội nuốt lời định nói trở về.

Giang Thần Hi một tay cầm dao, một tay buông quả táo xuống, đưa mắt nhìn Giang Thải Dĩnh, hỏi: "Em chạy vội như vậy làm gì? Cũng không có ai đuổi theo em!"

Giang Thải Dĩnh không thể nói gì, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Giang Thần Hi, trong lòng không khỏi khổ sở, có mấy ai thật lòng để ý anh trai nhà mình chứ?

Giang Thải Dĩnh nghe Giang Thần Hi hỏi, liền vội trả lời: "Anh, Ngô Tuyết và Thẩm Duy Nhiên là bạn cùng phòng, sau này giữa hai người họ liệu có xảy ra vấn đề gì không?"

Giang Thần Hi vẫn không ngẩng đầu, làm như không nghe thấy.

Giang Thải Dĩnh sốt ruột la lên: "Anh, anh có nghe em nói không đấy!" Vừa nói cô vừa hoảng loạn bắt lấy tay Giang Thần Hi.

Bất đắc dĩ, Giang Thần Hi đành nhìn cô: "Chuyện tương lai để tương lai rồi nói, trước mắt lo cho hiện tại đi!" Dừng một chút, anh tiếp tục, "Anh không phải kêu em đi chăm sóc Duy Nhiên sao? Sao hiện tại đã chạy về rồi?"

Giang Thải Dĩnh ngập ngừng: "Em... Em..." Cô nghĩ thầm, em không phải vì quan tâm anh sao?

"Nếu không còn gì thì đừng ở đây nữa!" Giang Thần Hi không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp đuổi người.

Giang Thải Dĩnh nhìn Thượng Quan Thành thờ ơ nằm trên giường bệnh, lại nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Giang Thần Hi, đột nhiên cảm thấy chính mình căn bản là người thừa, lập tức căm giận xoay người rời đi.

Tới cửa phòng cô mới nhớ bản thân quá kích động, thế mà quên mất Loan Mộng, hiện tại đi cũng không phải, không đi cũng không đúng, trong lòng vô cùng buồn bực. Một mình Giang Thải Dĩnh ngồi ở hành lang bệnh viện, rất cô đơn

Bình luận

Truyện đang đọc