THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Nếu không vì cô, Thượng Quan Thành sẽ không nằm trên giường bệnh, Loan Mộng cũng không hôn mê bất tỉnh, có lẽ, cô mới là người tội đáng chết vạn lần.

Nghĩ như vậy, nước mắt liền mãnh liệt trào ra.

Trong nháy mắt, trong đầu Thẩm Duy Nhiên hiện lên vô số khả năng, cuối cùng cô chỉ có thể ngẩng đầu, lau khô nước mắt, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh. Đúng vậy, cô không được ngã xuống, cô còn Loan Mộng, cô còn phải chăm sóc Loan Mộng.

Mở cửa, bỗng nhiên nhớ tới Thượng Quan Thành ở phòng bên cạnh không ai chăm sóc, về tình về lý, chính mình cũng đi xem một chút.

Mà lúc này, trong phòng bệnh, Giang Thần Hi đang nói chuyện với Ngô Tuyết, anh đang định đưa Ngô Tuyết về trường, không ngờ Thẩm Duy Nhiên thế mà đẩy cửa đi vào, một khắc đó, nụ cười trên mặt Giang Thần Hi cứng đờ, không biết nên có phản ứng thế nào.

Đến trước cửa phòng, Thẩm Duy Nhiên cũng nghe được tiếng nói cười, chỉ là cô không ngờ đó sẽ là Giang Thần Hi đang cười đùa với người khác. Khóe môi không cong lên, cô quay đầu không nhìn Giang Thần Hi, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng: Anh ấy gầy đi rồi, ngay cả nụ cười kia cũng không giúp anh ấy che giấu vẻ mệt mỏi.

Thẩm Duy Nhiên cố gắng duy trì nụ cười, nói với Thượng Quan Thành: "Thượng Quan, nếu anh đã có người chăm sóc, vậy tôi không làm phiền anh nữa, cố gắng nghỉ ngơi, tôi còn chuyện khác phải giải quyết."

Cho dù thế nào Giang Thần Hi cũng không ngờ Thẩm Duy Nhiên lại xuất hiện ở đây, trong lòng đủ loại cảm xúc, ánh mắt như khóa chặt cô, cho dù chỉ là bóng lưng. Giang Thần Hi nhẹ nhàng đi về phía trước, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của cô, cô trông rất mệt mỏi, tựa như vừa bệnh nặng tỉnh dậy. Trong lòng vô vàn nghi vấn, nhưng có Ngô Tuyết ở đây, anh cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi.

Nhưng Thượng Quan Thành nghe Thẩm Duy Nhiên nói chuyện, không khỏi tức  giận, lớn tiếng quát: "Có việc? Việc gì hả? Chuyện lớn thế nào cũng phải chăm sóc bản thân trước." Nói rồi, anh nhìn bộ đồ Thẩm Duy Nhiên đang mặc, nó sớm đã không còn là quần áo của bệnh nhân, một bộ màu trắng khiến cô càng trông tiều tụy, sắc mặt gần như trong suốt khiến người ta bắt không được, cứ như trong giây tiếp theo sẽ biến mất.

Bỗng nhiên phát hiện đôi mắt Thẩm Duy Nhiên có chút tái nhợt, Thượng Quan Thành cứng đờ, ngữ khí bất giác chậm lại, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Ngô Tuyết ghét nhất bộ dáng này của Thẩm Duy Nhiên, hơn nữa từ khi Thẩm Duy Nhiên bước vào, Giang Thần Hi không còn nói chuyện với mình, ngay cả đôi mắt cũng nhìn chằm chằm cô ấy. Cô không phải kẻ ngốc, nhìn Giang Thần Hi như vậy, tám chín phần khẳng định người trong lòng anh là cô ấy, trong lòng càng tức giận.

Ngô Tuyết không khỏi mở miệng châm chọc: "Tớ còn tưởng là ai? Thì ra là cậu? Sao lại khóc thế, không lẽ bị Thượng Quan thiếu gia vứt bỏ? À đúng rồi, chị em tốt của cậu đâu, cô ta sao không cùng cậu tới..."

Ngô Tuyết còn muốn tiếp tục, không ngờ Thẩm Duy Nhiên đã đưa tay tát mình một cái, "Bang", phòng bệnh lập tức trở nên an tĩnh. Thẩm Duy Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, lớn tiếng: "Nói đủ chưa? Chuyện của tôi không cần cậu quản! Cậu là cái thá gì!"

Ngô Tuyết bị đánh tới ngây ra, từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai động tay với cô, mà lúc này, cô thế mà bị Thẩm Duy Nhiên đánh trước mặt Giang Thần Hi. Ngô Tuyết nhịn không được mà nhìn anh, ánh mắt lập lòe nước mắt.

Giang Thần Hi nhìn Thẩm Duy Nhiên, mở miệng: "Duy Nhiên, Ngô Tuyết cô ấy..." Nhưng ngay cả cơ hội nói chuyện Thẩm Duy Nhiên cũng không cho Giang Thần Hi.

Thẩm Duy Nhiên không ngờ Giang Thần Hi vừa mở miệng liền nhắc tới Ngô Tuyết, cô xoay người, không thèm nhìn anh mà ra khỏi phòng, muốn giữ cũng giữ không được.

Phòng bệnh chỉ còn lại tiếng vang vọng đóng cửa thật lâu, tràn ngập trong đầu Giang Thần Hi.

Ngô Tuyết không chấp nhận được người mình thích nhiều năm đã yêu người khác, nước mắt nhịn không được mà rơi ra, lập tức trốn khỏi bệnh viện. Lần này, Giang Thần Hi không đuổi theo.

Thẩm Duy Nhiên ở hành lang bệnh viện, bỗng nhiên dừng bước, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, khống chế không được mà đập đầu vào tường khiến mọi người chú ý.

Trần Tĩnh vừa đi làm thủ tục nhập viện liền thấy hành lang không ít người vây xem. Tựa như có gì đó lôi kéo, Trần Tĩnh bất giác đi về phía trước. Nhìn thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc, bừng tỉnh nhớ tới Thẩm Duy Nhiên, cô vội vàng chạy tới, phát hiện đúng là cô ấy đang không ngừng đập đầu của mình.

Trần Tĩnh sợ hãi kêu tên Thẩm Duy Nhiên nhưng Thẩm Duy Nhiên hình như không nghe thấy. Hết lần này tới lần khác, Trần Tĩnh đều gọi: "Thẩm Duy Nhiên, Thẩm Duy Nhiên, Thẩm Duy Nhiên..." Thanh âm ngày càng run rẩy.

Có y tá đi qua, vội vàng đưa Thẩm Duy Nhiên về phòng bệnh. Lần đầu tiên Trần Tĩnh phát hiện, thì ra cô cũng vì người khác mà bất lực, hoảng hốt như thế.

Sắp xếp cho Thẩm Duy Nhiên xong, y tá không khỏi muốn mở miệng răn dạy Trần Tĩnh tại sao không chăm sóc bệnh nhân cho tốt, nhưng vừa quay đầu đối diện với gương mặt tái nhợt của cô, lời tới miệng liền đổi thành: "Cô ấy hiện tại còn rất yếu, đừng để cô ấy xuống giường, cố gắng chăm sóc cô ấy."

Trần Tĩnh ngẩng đầu, cười nói: "Cảm ơn chị, gây thêm phiền toái cho chị, cô ấy..." Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng mở cửa cắt ngang.

Giang Thần Hi ngơ ngác đi tới phòng bệnh của Thẩm Duy Nhiên, thấy cửa phòng khép hờ liền vội vàng mở cửa, mà đập vào mắt là Thẩm Duy Nhiên không chút sức sống lẻ loi nằm trên giường. Anh đi tới, ngã bên mép giường, bộ dáng lúc này khiến người ta đột nhiên có ảo giác anh đang quỳ gối bên cạnh Thẩm Duy Nhiên.

Y tá nhìn nam sinh trước mặt, không hề vì mất mát hay thương tâm của anh mà mở miệng lưu tình, y tá không chút cố kỵ mà vỗ vai Giang Thần Hi, quở mắng: "Bây giờ biết sao rồi sao? Lúc trước đi đâu hả? Cô ấy vừa gặp tai nạn xe, thoạt nhìn không bị thương gì, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy không sao. Đừng kích thích cô ấy, lỡ như để lại di chứng gì, mọi người hối hận cũng không kịp!" Dứt lời, cũng không màng phản ứng của Giang Thần Hi, y tá trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.

Trong đầu Giang Thần Hi lúc này chỉ còn văng vẳng một câu "Cô ấy vừa gặp tai nạn xe", sắc mặt ngày càng trắng bệch.

Nhìn phản ứng của nam sinh xa lạ này, trực giác mách cho Trần Tĩnh biết, đây là Giang Thần Hi. Nhớ tới Loan Mộng còn hôn mê trong phòng bệnh, cô không khỏi thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với anh: "Anh ở đây chăm sóc Duy Nhiên đi, Loan Mộng cũng bị bệnh, tôi phải đi xem cô ấy."

Giang Thần Hi chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Duy Nhiên đang hôn mê, mặc Trần Tĩnh đang rối rắm không biết anh có nghe hay không, Giang Thần Hi chỉ "Ừ" một tiếng. Hai mắt anh khóa chặt Thẩm Duy Nhiên trên giường bệnh, phảng phất như chỉ cần nhắm mắt, cô ấy sẽ rời đi.

Trần Tĩnh cẩn thận rời khỏi phòng, sợ quấy nhiễu tới anh.

Bình luận

Truyện đang đọc