THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

"Mộng Mộng, nhanh bắt đầu đi." Thẩm Duy Nhiên giục.

"Đừng ồn, hôm nay tớ là dẫn trò, cậu không được quấy rối." Loan Mộng căng thẳng nhìn Thẩm Duy Nhiên, lòng bàn tay không biết đã đổ mồ hôi từ khi nào.

"Cậu nói gì vậy? Tớ quấy rối gì? Tối nay chúng ta phải chơi cho thật đã."

"..."

"Mộng Mộng, bắt đầu đi!" Trần Tĩnh gọi tên Loan Mộng, đây là lần đầu tiên cô phát hiện hai chữ Loan Mộng gọi thuận miệng hơn Loan Mộng nhiều.

"Được."

Loan Mộng xoa chai rượu, tâm trạng cực kỳ phức tạp, cô cứ cảm thấy hạnh phúc trước mắt quá không chân thật, mà hạnh phúc này hôm nay sẽ do chính tay cô phá vỡ.

Chai rượu quay mấy vòng như đứa trẻ bướng bỉnh không chịu dừng lại, mãi cho đến khi kiệt sức mới miễn cưỡng chỉ về phía Trần Tĩnh.

"A Tĩnh, cậu phải trả lời một câu hỏi của Thẩm Duy Nhiên." Loan Mộng nhìn sắc mặt Trần Tĩnh có hơi trắng bệch, bất an nói.

"Được..." Trần Tĩnh do dự cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý.

"A Tĩnh, hôm nay cậu bị sao vậy?" Thẩm Duy Nhiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy cứ đi theo tuần tự, lỡ đâu mới câu đầu tiên đã nói sai lời, vậy trò chơi còn chơi tiếp được sao? Cô cũng không thể chọc giận Trần Tĩnh vốn đang có tâm trạng không tốt, đây không phải điều cô muốn nhìn thấy.

"Đột nhiên nhớ lại một vài việc." Nghe Thẩm Duy Nhiên hỏi, Trần Tĩnh không khỏi kinh ngạc, không ngờ cô ấy lại hỏi một câu đơn giản như vậy, có điều cô vẫn hơi chần chờ một lúc mới trả lời, bởi vì cô thật sự không nhìn thấu Thẩm Duy Nhiên.

"À...  Mộng Mộng, tiếp tục đi!" Nghe Trần Tĩnh trả lời xong, Thẩm Duy Nhiên không có phản ứng gì quá lớn, kết quả vốn nằm trong dự kiến.

"Hả! Vòng này kết thúc rồi à?" Loan Mộng không biết  Thẩm Duy Nhiên có ý gì, ngay cả bản thân cũng nhận ra cô ấy có lời muốn hỏi, kết quả cô ấy chỉ tùy tiện hỏi một câu như vậy.

"Ừ, tiếp tục!"

Cũng không biết chai bia cố tình đối nghịch với Trần Tĩnh hay Thẩm Duy Nhiên may mắn, lần thứ hai chai bia vẫn chỉ về phía Trần Tĩnh.

Thấy thế, Trần Tĩnh im lặng ngẩng đầu nhìn Loan Mộng.

"A! A Tĩnh, tớ sẽ hỏi tiếp đấy, không được nói dối đâu!" Tâm trạng Thẩm Duy Nhiên tốt lên, còn Trần Tĩnh thì sắc mặt lại trầm xuống.

"Ừ, biết rồi." Tuy không vui nhưng Trần Tĩnh vẫn không thể nói thẳng.

"A Tĩnh, có phải cậu đã có người mình thích rồi không?" Thẩm Duy Nhiên mở to hai mắt quan sát Trần Tĩnh, chờ câu trả lời.

"Tớ..."

"Bọn tớ muốn nghe câu trả lời thật!" Thẩm Duy Nhiên đeo dọa.

"Có!" Trần Tĩnh ngồi thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Duy Nhiên, ra vẻ bình tĩnh, chỉ có chính cô biết hai chân mình đang run rẩy, không biết vì sao cô không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Thẩm Duy Nhiên, cứ như đang suy đoán, cứ như đang nghi ngờ.

"A Tĩnh, cậu cũng giấu kỹ quá rồi, chuyện lớn như vậy sao không chịu kể chứ?" Thẩm Duy Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Loan Mộng, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đâu có, đã là chuyện trước đây rồi." Trần Tĩnh qua loa có lệ.

"Mộng Mộng, nhanh lên, ván tiếp theo phải trông chờ vào cậu đấy!" Nếu ván thứ ba vẫn là Trần Tĩnh, vậy ván thứ ba có thể biết người cô ấy thích là ai, hy vọng ván thứ ba Loan Mộng có thể tiếp tục duy trì phong độ. Trò chơi này thật ra ngày xưa cô và Loan Mộng đã từng chơi, có điều khi đó cô cứ thua mãi, đến cuối cùng mới biết thì ra Loan Mộng có thể khống chế lực tay một cách hoàn hảo.

Tâm trạng Loan Mộng không yên, cứ cảm thấy nếu ván ba Thẩm Duy Nhiên lại truy hỏi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, lần thứ ba cầm chai rượu, cô cố tình không khống chế lực tay tốt, thế nên ngay khi Thẩm Duy Nhiên cho rằng chai rượu vẫn sẽ chỉ về phía Trần Tĩnh thì lại xảy ra bất ngờ.

Bình rượu chỉ thẳng về phía Thẩm Duy Nhiên, Thẩm Duy Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Loan Mộng tỏ vẻ vô hại, thầm nghĩ sao Loan Mộng có thể thất bại chứ, chẳng lẽ Loan Mộng cố ý sao, vậy cũng  không đúng! Chẳng lẽ bọn họ thông đồng rồi? Thẩm Duy Nhiên càng nghĩ càng thấy không đúng.

"Duy Nhiên..." Khoảnh khắc đó Trần Tĩnh thật sự cho rằng sẽ là mình, thậm chí đã quyết định dù bọn họ có hỏi thế nào bản thân cũng không trả lời, không ngờ chai bia lại chỉ về phía Thẩm Duy Nhiên.

"Đến lượt cậu trả lời vấn đề của tớ." Thấy sắc mặt Thẩm Duy Nhiên thay đổi, Trần Tĩnh liền biết trò chơi này vốn nằm trong kế hoạch của họ, nếu đoán không sai, Loan Mộng hẳn có thể khống chế lực tay khiến chai rượu chỉ về phía mình, có lẽ trong lần ba Loan Mộng thất thủ nên mới xảy ra chút sự cố.

"Được, cậu hỏi đi!" Thẩm Duy Nhiên khá hào phóng, cứ như không sợ bị hỏi, hoặc có lẽ sớm đã có chuẩn bị.

"Được."

"A Tĩnh, cậu không được hỏi tớ câu gì khó quá đấy, khi nãy tớ đã rất nương tay với cậu rồi." Thẩm Duy Nhiên thầm nghĩ Trần Tĩnh sẽ để lại đường lui cho mình, không ngờ khi nghe câu hỏi, cô lại hối hận muốn chết.

"Được. Duy Nhiên, trong lòng cậu còn có Giang Thần  Hi không?" Trần Tĩnh dùng hết sức lực mới hỏi được câu này.

"A Tĩnh... Cậu..." Thẩm Duy Nhiên đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề lại không ngờ Trần Tĩnh sẽ hỏi câu này, "Đương nhiên là không! Tớ và anh ấy không có quan hệ gì cả..."

Ánh mắt Thẩm Duy Nhiên có hơi né tránh.

"Nói thật đi!" Trần Tĩnh nhắc nhở.

"Có." Thẩm Duy Nhiên cắn răng trả lời. Nghe được đáp án này, Trần Tĩnh còn chưa kịp có phản  ứng thì lại nghe cô nói, "Không chỉ có Giang Thần Hi, còn có cậu, Mộng Mộng, Thượng Quan Thành, rất nhiều người..."

"Duy Nhiên..."

"Thôi, buồn ngủ quá! Đã hai giờ sáng rồi, tuy ngày mai không có tiết như cũng phải đi ngủ sớm  một chút." Thẩm Duy Nhiên ngáp hai cái.

Bình luận

Truyện đang đọc