[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

Anh xác định, mình thích kiểu người như Lưu Mỹ Vân, thích sự vững vàng tỉnh táo, thích sự thông minh cơ trí của cô, thích sự sùng bái thuần túy đối với quân nhân trong đôi mắt của cô, điều hiếm có chính là, anh có thể nhìn ra, hình như Lưu Mỹ Vân cũng rất thích mình.

Nếu không thì, từ khi vừa vào phòng, đôi mắt của cô gái này không thể dán mãi lên người mình như vậy được. Ánh mắt của cô gái nhỏ sạch sẽ mà thuần khiết, máu toàn thân Lục Trường Chinh giống như đều đang lặng lẽ dâng trào.

"Đồng chí Lưu Mỹ Vân, cô cảm thấy tôi thế nào?" Nghĩ thông suốt, Lục Trường Chinh càng lúc càng quyết đoán.

Nếu như nhất định phải kết hôn ngay lập tức, anh hy vọng, người đó có thể là Lưu Mỹ Vân.

Bị ánh mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn chằm chằm, cho dù da mặt của Lưu Mỹ Vân đã dày lên từ lâu, giờ phút này cũng không thể nào khắc chế khuôn mặt đang nóng lên của mình.

"Anh rất tốt." Cô đỏ mặt thấp giọng trả lời.

Trong lòng Lục Trường Chinh thấy rất vui mừng, mặt mày giãn ra, người luôn luôn vững vàng tỉnh táo, giờ phút này trái tim lại đập thình thịch không ngừng, anh dũng khí dâng trào, tiếp tục hỏi: "Nếu như cô không chê tôi lớn hơn cô mấy tuổi, vậy cô có đồng ý trở thành bạn đời của tôi hay không?"

Xem mắt ở thời đại này chính là dứt khoát và trực tiếp như thế, gặp một lần, hai bên thấy vừa ý nhau thì có thể quyết định ngay tại chỗ, nếu như không vừa ý, trở về sẽ từ chối với người giới thiệu.

Khi Lưu Mỹ Vân đồng ý xem mắt thì đã chuẩn bị xong tâm lý từ lâu.

"Tôi đồng ý."

Giọng nói trong trẻo êm tai của cô gái, như chim hoàng anh hót.

Lục Trường Chinh chỉ cảm thấy vô cùng dễ nghe.

"Đồng chí Lưu Mỹ Vân!" Lục Trường Chinh đứng lên, trịnh trọng kính một cái quân lễ với Lưu Mỹ Vân: "Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô. Bảo vệ nước nhà, bảo vệ cô!"

Ai nói người của những năm 60 - 70 không hiểu lời ngon ngọt, Lưu Mỹ Vân cảm thấy Lục Trường Chinh nói rất hay.

Cô là một người có linh hồn của thế kỷ 21 từng nhìn thấy việc đời, giờ phút này cũng bị dáng vẻ nghiêm túc của Lục Trường Chinh làm cho trái tim đập bịch bịch.

Chống đỡ cái chân què của cô đứng lên, cũng đáp lại một cái quân lễ với Lục Trường Chinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông: "Tôi cũng vậy!"

Nhìn thấy sự kiên định và vui vẻ trong mắt cô gái, khóe miệng của Lục Trường Chinh không tự giác mà giương lên.

Không khí ngưng kết lần nữa, ánh mắt nóng rực của hai người nhìn đối phương, bốn phía yên tĩnh vô cùng, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập không theo quy luật của nhau.

Khi Lục Uyển Quân vào nhà, thứ bà nhìn thấy chính là một cảnh tượng mà ngay cả trong không khí cũng lộ ra tình ý nồng đậm như thế.

Đứa cháu trai bà luôn luôn bắt bẻ, không chịu kết hôn, bây giờ xem như đã gặp được đối tượng hợp ý rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Mỹ Vân phải theo bộ đội lớn trở về đoàn.

Trước khi đi, Lục Uyển Quân đến tiễn cô, còn tặng cho cô một cái túi.

"Thằng nhóc Trường Chinh kia, kích động đến nỗi tối hôm qua cả đêm không ngủ, sáng nay trời còn chưa sáng đã bò dậy chuẩn bị những thứ này cho cháu, cháu đem theo đi trên đường đói bụng thì ăn."

"Cháu không cần đến đâu ạ." Lưu Mỹ Vân không nhận.

Hôm qua sau khi kết thúc buổi xem mắt với Lục Trường Chinh cô mới biết được, người phụ nữ khí chất phi phàm trước mặt này chính là cô ruột của Lục Trường Chinh.

Ba mẹ của Lục Trường Chinh đã hy sinh quang vinh trong lúc làm nhiệm vụ khi anh còn rất nhỏ, có thể nói Lục Trường Chinh được Lục Uyển Quân một tay nuôi nấng.

"Cầm lấy." Lục Uyển Quân cường thế nhét cái túi vào ngực cô: "Dì còn bỏ vào trong đó một hộp kem bảo vệ da, dùng để thoa lên mặt khi trời lạnh."

Lưu Mỹ Vân không từ chối được, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc