[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

Cho dù có chán ghét Lưu Mỹ Vân đến mức nào, bà lão cũng biết rằng, hiện tại quan trọng nhất là đưa con trai về nhà, sau đó đi tìm người, xem xem làm sao mới có thể bình ổn lại chuyện ăn thịt này xuống, cũng không thể làm cho con bà không còn việc làm được.

"Đúng rồi."

Một nhà bà lão sắp ra khỏi cửa, Lưu Mỹ Vân đứng sau lại bổ sung một câu: "Nếu mang áo bông tới mà bị thiếu chỗ nào, hổng chỗ nào, hay là có vết bẩn, vậy các người đừng mang đến đây nữa, tôi đến cục công an nhờ bọn họ một chút, chúng tôi sẽ đánh giá rồi bà trực tiếp bồi thường cũng được."

Nếu lời này cất lên trước khi bà lão bước vào sân, có thể bà ta sẽ cảm thấy Lưu Mỹ Vân đúng là cái đồ lừa gạt, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm loạn tới tận cục cảnh sát được, nhưng vì con mình vừa mới bị bắt đi, nên bà lão cũng không dám đối nghịch với Lưu Mỹ Vân nữa.

Cãi nhau qua lại cũng vô ích, giở trò cũng vô dụng, đi báo cáo rồi cuối cùng lại khiến con trai mình bị bắt, có thể nói cả đời này bà lão cũng chưa từng gặp thất bại nào như hôm nay.

Xem như bà ta đã nhìn ra, phụ nữ của cái nhà này, không chỉ có dáng vẻ cáo tinh, mà tâm địa cũng độc ác.

Bà lão vừa đi, những người đến xem náo nhiệt cũng tản ra, hôm nay nhìn thấy một loạt các sự việc ở sân nhà họ Lưu, quay đầu lại có chuyện để nói trên bàn cơm rồi, trừ chuyện nhà của Vương Cấu Đản cách ngày lại được ăn thịt, còn có con gái của nhà họ Lưu vào đoàn văn công xong, đột nhiên dẫn một đối tượng sĩ quan trở về, điều đáng nói hơn, Lưu Mỹ Vân hiện tại không còn là cô gái nhìn thấy người khác chỉ biết cúi đầu thẹn thùng nữa, mà tính tình mạnh mẽ, mồm miệng lanh lợi, Lưu Mỹ Vân có thể đối phó lại được với bà Vương - người khó đối phó nhất ở cách vách.

Mọi người đều nghĩ rằng sự thay đổi lớn của Lưu Mỹ Vân có liên quan đến đối tượng sĩ quan của cô.

Quan quân kia vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc vào, Lưu Mỹ Vân tìm được đối tượng sĩ quan có năng lực như vậy, sống lưng thẳng lên là điều đương nhiên.

Lục Trường Chinh cũng không quan tâm người khác nghĩ gì cả, anh chỉ biết rằng, sau khi tiếp xúc với Lưu Mỹ Vân, cậu bé càng ngày càng phát hiện, Lưu Mỹ Vân giống như cái bảo tàng vậy, có thể cho cậu bé những bất ngờ vô hạn.

Vương Cẩu Đản trên đường còn giương nanh múa vuốt, đòi về nhà, nhưng bị Lưu Mỹ Vân lừa cho mấy viên kẹo, liền nói ra chuyện mỗi ngày đều được ăn thịt, lại bị hù dọa thêm lần nữa, đến khi thằng nhóc này nhìn thấy người mặc đồng phục, tưởng tới bắt mình, sợ tới mức nhanh như chớp nói ra những chuyện bà cậu bé dặn có đánh chết cũng không thể nói.

Người phụ nữ này chạy ra bên ngoài cáo trạng, cô ấy đã bảo cậu bé sên trốn trong đám người kia đến xưởng làm việc báo tin giả cho ba đứa trẻ, đến nơi thì thu hết tang vật.

Thủ đoạn này, mưu đồ này, còn dáng vẻ không bao giờ chịu thiệt kia nữa, trong mắt Lục Trường Chinh, tất cả đều có lực hấp dẫn trí mạng.

"Mệt mỏi rồi đúng không, anh đi lấy cho em chén nước." Lục Trường Chinh ân cần rót cho Lưu Mỹ Vân chén nước.

Lưu Mỹ Vân uống xong, quay đầu nhìn bóng dáng đen tuyền, cô nói: "Em vào đi."

Chỉ thấy cậu nhóc vẫn luôn trốn trong đám người, hít hít cái mũi, cuối cùng dưới ánh mắt cổ vũ của Lưu Mỹ Vân mới tiến vào.

Lưu Mỹ Vân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi: "Em tên là gì?"

"Ngưu Cường ạ." Cậu nhóc sợ hãi trả lời.

"Được rồi, đồng chí Ngưu Cường, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, đây là phần thưởng đã hứa cho em." Lưu Mỹ Vân lấy một gói kẹo to trên bàn xé ra, đổ vào trong túi của cậu nhóc kia, đến tận khi hai túi áo đều đầy rồi cô mới dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc