[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

Quần áo của trẻ em năm sáu tuổi, cho dù cho đầy túi áo cũng không được bao nhiêu.

Lưu Mỹ Vân cảm thấy không được nhiều, nhưng trong mắt đứa trẻ lại là thứ hiếm có, cậu đã lớn như vậy cũng chưa được mấy lần ăn kẹo cả, lúc đó nghe chị gái xinh đẹp nói chạy hai lần có thể đổi được nhiều kẹo như vậy, cậu vô cùng vui vẻ, ánh mắt đều cười thành hình mặt trăng, không ngừng hít hít cái mũi, mong rằng nhanh chóng được chạy về nhà, lấy kẹo ra khoe với mọi người.

"Sau này không được tiếp tục đi theo Vương Cẩu Đản bắt nạt người khác nữa đấy, bắt nạt người khác đều là đứa trẻ hư, mà đứa trẻ hư lớn lên sẽ bị bắt nhốt lại." Lưu Mỹ Vân cho ngon ngọt xong, cũng không quên hù dọa người.

Cậu bé do dự một lát, cuối cùng gật đầu giống như Lưu Mỹ Vân nói gì cũng đúng, bằng không sao cha của Vương Cẩu Đản có thể bị bắt lại được.

Cất bọc kẹo đi, cậu nhóc ôm lấy như bảo bối của mình vậy, đến cả đi đường cũng không dám bước mạnh, đi tới cửa, đột nhiên cậu bé dừng lại, xách quần lên, quay đầu chạy đến trước mặt Lưu Bác Văn, khuôn mặt hồng nhỏ nhắn nói: "Xin lỗi nhé."

Lưu Bác Văn đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì, còn ngốc nghếch nhìn Lưu Mỹ Văn.

"Cậu ấy nói xin lỗi em, sau này sẽ không bắt nạt em nữa, nếu em có thể tha thứ cho anh ấy thì nói cho anh ấy biết."

Hiện giờ Lưu Bác Văn nhát gan lại rụt rè, hay buồn, hoàn toàn do bị bắt nạt tạo thành, Lưu Mỹ Vân sẽ chăm sóc để thay đổi tính tình cho cậu bé, cũng chỉ có thể từ từ từng bước, không thể dỗ dành cậu bé ngay được.

Tuy rằng kiếp trước cô chưa từng kết hôn, cũng chưa từng sinh con, cô lại lớn lên ở cô nhi viện, sau khi ra xã hội có đến cô nhi viện một thời gian, cô mãi mãi nhớ rõ, có một giáo viên truyền lại kinh nghiệm cho cô, ở chung cùng trẻ em là quan trọng nhất, ở một thời điểm nhất định đừng coi nó như trẻ nhỏ.

Lưu Mỹ Vân vì để thấm nhuần triết lý giáo dục này nên cô đã hất cái tay nhỏ bé của Lưu Bác Văn ra, để cậu bé đứng tại chỗ, còn cô đưa Lục Trường Chinh đi thu dọn phòng ở, khắp nơi trên mặt đất đều là dấu vết gói kẹo mà Vương Cẩu Đản ném ra.

Một mình Lưu Bác Văn đứng một chỗ, đối diện là cậu nhóc đang kéo quần, nước mũi chảy ra. Cậu bé đó từng đi theo Vương Cẩu Đàn lấy áo bông của cậu, còn ném bùn lên người cậu. Giờ cậu cũng không biết nên làm gì, chỉ cúi đầu, không lên tiếng mà đứng yên một chỗ, khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt.

"Xin lỗi, sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa..."

Cậu bé trai lại thành khẩn nói xin lỗi một lần nữa, cậu bé không muốn làm đứa trẻ hư, cũng không muốn sau này bị bắt lại.

Lưu Bác Văn sợ hãi cúi đầu, hai tay nắm chặt tay áo, một lúc lâu cũng không hé răng, cũng không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn người ta một cái, cậu bé sên kia kiên nhẫn đợi hồi lâu, ánh mắt dần ảm đạm, cuối cùng chỉ có thể xoay người bước ra bên ngoài.

Lưu Bác Văn quay đầu lại nhìn chị cậu, không hề quan tâm cậu, lại nhìn sân nhà trống rỗng, hốc mắt hồng lên, nắm chặt tay nhỏ, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn bước ra bên ngoài, lấy viên kẹo cuối cùng từ trong túi tiền ra nhét vào tay con sên.

"Mỹ Vân, sau này con của chúng mình, chắc chắn từ nhỏ đã được em dạy dỗ đến hiểu chuyện."

Ánh chiều tà chiếu xuống, Lục Trường Chinh không nhịn được, nắm chặt tay Lưu Mỹ Vân trong tay mình, đôi mắt mang theo vẻ lưu luyến say mê.

Lưu Mỹ Vân bị hành động của anh làm cho không tự nhiên, nhưng cũng không rút tay ra, chỉ nói: "Lúc nhỏ quá hiểu chuyện cũng không tốt, khỏe mạnh vui vẻ mới là điều quan trọng."

"Đúng vậy, em nói đúng."

Giọng nói của Lục Trường Chinh hơi khàn, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên người Lưu Mỹ Vân, giống như một lớp kim sa mỏng phủ lên khuôn mặt xinh đẹp, khiến cô đã xinh đẹp nay lại càng khiến người ta ngạc nhiên hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc