[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

Lục Trường Chinh vốn dĩ còn muốn dùng những thứ này lấy lòng em vợ. Nhưng lần này anh cũng nhìn ra rồi, mỗi lần cậu nhóc ăn xong đều hóa thành con sói mắt trắng nhỏ, ăn xong liền không nhận chủ nhân.

Ăn cơm xong, Lục Trường Chinh lại chịu thương chịu khó làm người lao động khỏe mạnh, đưa mẹ Chu đến bệnh viện khám bệnh. Từ đăng ký đến chụp ảnh đều vô cùng ân cần, cả người giống như có sức lực dùng không cạn.

Lưu Mỹ Vân và ba đều chỉ có thể đứng ở bên cạnh, làm một số việc nhẹ nhàng, ngay cả y tá đều nghĩ rằng Lục Trường Chinh là con trai ruột của Chu Tuệ Như.

Kết quả chụp giống như trong dự đoán của Lưu Mỹ Vân, chỉ cần làm phẫu thuật nghỉ ngơi cho tốt vài tháng, mẹ Chu có thể khôi phục hoàn toàn.

Phẫu thuật được sắp xếp vào buổi trưa ngày hôm sau, Chu Tuệ Như đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy chồng, con gái, còn có con rể bận rộn cả một sáng đang ở bên cạnh khiến bà không khỏi hài lòng, trong lòng hết sức yên lòng.

“Ở đây có ba con chăm mẹ là được rồi, thời gian còn sớm, Trường Chinh hiếm khi mới đến thành phố Hộ, con dẫn cậu ấy đi dạo quanh quanh đi, ngày mai rồi lại đến.” Chu Tuệ Như có lòng muốn tạo không gian cho con gái và con rể, quay đầu nhìn thấy con trai nhỏ trông mong bên cạnh, lại nói: “Đưa Bác Văn đi cùng, thằng bé ở chỗ này mẹ thấy ồn ào.”

Lưu Bác Văn bây giờ đang buồn rầu không nói nổi hai câu, nào có thể ồn ào đến người khác. Chẳng qua Chu Tuệ Như muốn sau này con trai sống cùng với con gái và con rể, muốn để bọn họ bồi dưỡng tình cảm trước.

“Cũng được ạ.” Lưu Mỹ Vân sảng khoái trả lời, dù lúc này cô không đi thì đợi đến buổi tối y tá cũng sẽ tới đây đuổi người.

Đưa cho cha túi đã nhét tiền và phiếu lương thực, Lưu Mỹ Vân dặn đi dặn lại rằng: “Ba, mẹ, bệnh viện có nhà ăn, đừng không nỡ tiêu tiền đấy, đủ dinh dưỡng chúng ta mới có thể sớm xuất viện.”

“Con yên tâm đi.” Lưu Vĩnh Niên nhận lấy tiền và phiếu lương thực, cười nói: “Ba vừa nhìn thấy nhà ăn bán mỳ, mẹ con thích ăn, buổi tối chúng ta ăn mì.”

Nếu đổi là một ngày trước, ông không dám nghĩ tới loại đồ ăn ngon như mì này cũng không bằng lòng tiêu tiền của con gái, nhưng hiện tại nhìn thấy Lục Trường Chinh đối xử với con gái nhà mình toàn tâm toàn ý, sáng sớm vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, còn vui vẻ không hề không tình nguyện. Con gái nhà mình thì sao? Biết ăn biết nói, còn có thể quyết định mọi chuyện. Lưu Vĩnh Niên cảm thấy rằng,ông chỉ cần nghe con gái sắp xếp là được rồi.

Chu Tuệ Như không có giác ngộ tư tưởng này, bà trừng mắt chồng: "Ăn cái gì mà ăn, ông sống không làm gì, còn muốn đồ ăn ngon.”

“Con gái bảo tôi ăn!” Lưu Vĩnh Niên tràn đầy tự tin.

Nhìn thấy hai người còn có sức lực cãi nhau, Lưu Mỹ Vân không những không khuyên mà còn rất vui vẻ, kéo Lục Trường Chinh kéo Bá Văn ra khỏi phòng bệnh.

Rời khỏi bệnh viện, Lưu Mỹ Vân đi đến bưu cục một chuyến trước.

Buổi sáng ba gửi cho cô một sổ tiết kiệm, bên trong đều là trợ cấp nguyên chủ gửi về những năm nay, mở ra thì thấy, thế mà có hơn 400 tệ.

Nguyên chủ được 11 tuổi thì vào đoàn công văn nhảy múa, trợ cấp những năm đầu không cao, hai năm gần đây nhiều hơn một chút nhưng cũng là góp nhặt từng ngày, không ngờ rằng cũng tích góp được một khoản tiền lớn.

Nhìn thấy sổ tiết kiệm này, trong lòng Lưu Mỹ Vân càng tăng thêm cảm giác khó tả.

Rõ ràng có tiền có thể cải thiện cuộc sống, nhưng một hai phải muốn cả nhà chịu khổ cùng nhau, Lưu Mỹ Vân không biết nên nói gì mới tốt.

Quả quyết lấy 200 tệ ra mang trên người trước, khi đang định rời đi nhìn thấy bên quầy hàng kia có người đang dán tem tính gửi thư, một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi trên tem khiến đầu Lưu Mỹ Vân ù ù, trong chốc lát nhớ ra một chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc