[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

"Ây da, người trẻ tuổi như anh, một mình đi ra ngoài không biết cẩn thận chút à."

Nhân viên phục vụ giữ lấy người đàn ông, mặc kệ anh ta tuyệt vọng đến mức nào, dù sao trưởng bộ phận phục vụ không đến, bọn họ không thể thả người, chẳng những không thể thả người, còn muốn giáo dục người đàn ông trông có vẻ ngốc nghếch này một trận.

"Anh nói xem anh đã là một người trưởng thành rồi, đi ra ngoài ngồi xe lửa còn bất cẩn như thế, mấy chục tệ người ta cũng biết may một cái túi trong quần đùi, còn anh thì hay rồi, ba trăm nhân dân tệ, trực tiếp để trong túi áo khoác, tiền của anh cũng nhiều thật đấy, qua loa hời hợt như vậy còn làm nhân viên thu mua cho nhà máy."

Lưu Mỹ Vân hóng chuyện xong, chỉ cảm thấy người này rất qua loa, cũng rất xui xẻo, công quỹ ba trăm tệ không cánh mà bay, đừng nói là có giữ được công việc hay không, trở về không chừng còn phải tiếp nhận điều tra, lỡ như bị người ta bắt luôn không thả, tiền mất thì cũng đã mất rồi, nói cũng không rõ rõ được, trừ khi bản thân khá giả, có thể bù tiền vào.

Nhưng đầu năm nay, tiền lương của một công nhân bình thường chỉ có hai ba mươi tệ, ba trăm tệ đối với một gia đình mà nói là một khoản tiền khổng lồ.

Trưởng tàu đã tới, nghe xong cảnh ngộ của người đàn ông, cũng bó tay toàn tập.

Trên xe lửa có nhiều người như vậy, người đàn ông này cũng không thể xác định được rốt cuộc tiền bị mất trước khi lên xe hay là sau khi lên xe, đi đâu tìm bây giờ.

"Vốn dĩ nhà máy cho tôi một vé giường nằm, nhưng tôi nhìn thấy bác gái kia tim không khoẻ, mới có lòng tốt đổi cho bà ấy, trước đó trong phòng chờ bác gái kia ngồi bên cạnh tôi, mấy người để tôi đến đó hỏi thử, lỡ như lúc tôi đổi vé bị rơi ra, bị người ta nhặt được thì sao."

Người đàn ông tuyệt vọng cả nửa ngày, nói ra sự nghi ngờ của mình.

Mặc dù anh ta để tiền trong túi áo khoác, nhưng cũng để ở cái túi sát trong cùng, trừ khi người khác đến gần móc tiền trong ngực anh ta, nếu không cũng không rơi ra được, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, cảm thấy rất có thể là khi mình đổi phiếu cho bác gái kia, thuận tay móc tiền rơi mất.

Lưu Mỹ Vân vốn định đi, nhưng nghe thấy người đàn ông nói như thế, bước chân ngừng lại.

"Anh là công nhân của nhà máy bông quốc gia số ba tỉnh Liêu?"

Vốn dĩ người đàn ông này còn đang cầu xin bọn người trưởng tàu châm chế cho mình đến toa xe giường nằm hỏi thử, đột nhiên nhìn thấy một cô gái trông vô cùng xinh đẹp, thắt hai cái bím tóc lớn, mặc quân trang màu xanh lục đứng trước mặt mình, anh ta chớp mắt mấy cái, có chút phản ứng không kịp.

"Tại sao cô biết?"

Lưu Mỹ Vân thấy anh ta không phủ nhận, thì trực tiếp kể chuyện nhìn thấy khi nãy cho trưởng tàu nghe.

Lần này, mấy người đều im lặng.

Ngoại trừ người đàn ông bị mất tiền kia, anh ta giữ chặt Lưu Mỹ Vân, kích động hỏi: "Đồng chí, cô nói thật không, cô thật sự nhìn thấy giấy phê duyệt của nhà máy bọn tôi?"

Lưu Mỹ Vân nhíu mày, rút cánh tay ra: "Tôi chỉ thấy một nửa, trên đó viết là nhà máy bông quốc gia số ba tỉnh Liêu, tự các anh đi điều tra thử xem, đến trễ có thể mất hết mọi thứ."

Lưu Mỹ Vân nói xong thì rời đi.

Trở về trên đường, còn gặp được Lục Trường Chinh đang đi tìm cô.

"Tại sao đi lâu như vậy?" Lục Trường Chinh nhìn thấy cô không sao, chân mày mới giãn ra một chút.

Lưu Mỹ Vân kể chuyện lúc nãy cho anh nghe.

Lục Trường Chinh nhíu mày: "Chúng ta trở về trước đi, chắc chắn bọn họ sẽ tới điều tra ngay thôi."

Lưu Mỹ Vân gật đầu, sau khi trở lại toa xe, ánh mắt liếc nhìn giường trên, trông thấy bác gái kia đang ngồi xếp bằng trên giường, mặt mày hớn hở tán gẫu với người ở giường bên cạnh.

Nhìn thấy cô, còn nguýt một cái theo thói quen, Lưu Mỹ Vân cũng không thèm để ý đến bà ta.

Bình luận

Truyện đang đọc