Nhóm dịch: Bánh Bao“Chẳng lẽ lúc cậu nuôi gà, chưa từng ăn đậu?” Tương Ngọc nói xong nếm thử một miếng, đậu chín, nhưng còn chưa mềm hết, còn phải nấu thêm một lát nữa.
Vu Lỗi ngửi từng cỗ mùi hương, không ngừng đi tới đi lui trong chuồng gà.
Trên người cậu ta mang theo một cỗ mùi phân gà nồng đậm, thật sự là đủ hun người, đương nhiên, bỏng rát trên người cậu ta đã che giấu làn da trắng nõn, giống như một người biên thành chính gốc.
Thật muốn tắm rửa, Tô Tương Ngọc nói.
Có điều ở biên thành vào mùa đông, tắm rửa quả thực là vọng tưởng xa vời, trừ phi bạn không muốn sống.
Lúc ăn cơm đậu khô, Tô Tương Ngọc cố ý ăn rất chậm, hơn nữa không cho Vu Lỗi ăn.
Vu Lỗi đương nhiên tham ăn rồi, cậu ta không ngừng nuốt nước bọt.
Nhưng dù sao Tương Ngọc người ta dùng dầu hỏa và bếp lò của mình, tuy rằng cậu ta đói, khát, lại không có lý do hỏi người ta muốn một chén cơm ăn.
Đại khái trong lòng Vu Lỗi cũng có chút ý tứ muốn tố cáo cô.
Một mô hình lao động trong nông trường đột nhiên chạy đến chuồng gà để ăn vụng thức ăn gà, nói sao thì làm như này có vẻ trái ngược với phong cách bạn gái của chủ nhiệm nhỉ?Có điều, Tương Ngọc ăn no bụng, sờ sờ dạ dày ấm áp của mình, cô bước ra cửa, xem xét một mảnh đất liền bắt đầu đào.
Xương gà, giá gà, lông gà, không phải nói gà bị mất đều là chồn trộm sao, Tương Ngọc cũng không nói lời nào, cô lật xương cốt xem một lần, lúc này mới chôn vào.
Vu Lỗi dám đi báo cáo, cô đây dám đào xương gà ra, nói cậu ta trộm gà ăn đúng chứ?Nhưng mà, chờ Vu Lỗi ở bên ngoài lắc lư một vòng lại trở lại trong chuồng gà, một chén đậu đậu nấu cơm khô đã đặt ở trên bệ cửa sổ, đó là Tô Tương Ngọc để lại cho cậu ta.
Cũng có điều đây chỉ là chuyệ nhỏ, tương lai còn phải vì nữ thần trong lòng mình mà bỏ cả mạng, quên đi, lúc còn sống để cho cậu ta ăn ngon một chút đi.
Tối nay cuối cùng có thể ngủ ở ký túc xá riêng biệt, nhưng cũng không gọi là một mình, dù sao còn có Vu Lỗi.
.