THẬP NIÊN 70 THANH NIÊN TRÍ THỨC NHƯ HOA


Nhóm dịch: Bánh BaoLà giọng nói của Phùng Minh Tốn, vẫn trầm thấp, khàn khàn, cực kỳ nam tính uy nghiêm.

“Nhưng em còn chưa gặp chị em, em phải gặp chị em trước.

” Lại là giọng nói Tô Tương Tú.

Nhưng ngay sau đó là giọng nói của Phùng Minh Tốn: “Ngày mai em có thể gặp cô ấy, nhiệm vụ sản xuất quá nặng, chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của các cô.

”“Vậy được rồi, em nghe lãnh đạo.


” Nói xong, trong ngày gió tuyết, hai người rời đi.

Có thể tưởng tượng được Phùng Minh Tốn lúc này cố gắng kiềm nén nội tâm cỡ nào.

Đương nhiên, anh ta vĩnh viễn mặc trang phục trung sơn, dây đai buộc chặt, diện mạo thanh tú tuấn lãng, văn nhã tựa như từ trong sơn thủy họa dân quốc đi ra vậy.

Còn nhớ thế giới đầu tiên, khi hai người cùng nhau làm việc, buổi tối Tương Ngọc và Phùng Minh Tốn họp bàn thảo luận, là bởi vì anh ta mới hai mươi tám tuổi, văn chất nho nhã, khuôn mặt đẹp trai kia đã hấp dẫn cô.

Hoặc là bởi vì sự yên bác cơ trí, tư tưởng kiên định của anh ta lây nhiễm cho cô, lúc cô kiềm lòng không được muốn hôn anh ta, thế mà anh thím ấy lại tránh khỏi rồi vỗ một cái mạnh lên bàn.


“Tô Tương Ngọc, cô có thể gạt tình cảm cá nhân sang một bên hay không, lấy sản xuất và xây dựng làm trọng tâm không?” Anh ta giận dữ nối.

Lúc ấy trong lòng cô thật xấu hổ, bốn trăm triệu người Hoa Hạ còn ăn không đủ no bụng, Thân Thành và những thành phố lớn ở thủ đô, những người đang cần cù chăm chỉ làm việc, đang chờ đám thanh niên trí thức nữ nhiệt huyết ngất trời cô dâng lương thực, nhưng cô đang làm gì đây chứ, cô ở đây có suy nghĩ làm ô uế người mình sùng bái nhất.

Ngày hôm đó, Phùng Minh Tốn đã gửi cô đến một đồng cỏ xa nhất trong trang trại, bắt cô thả cừu trong một ngày mưa to bão tuyết thế kia.

Gió rất lớn, tuyết thổi vù vù.

“Bao nhiêu người còn đang đói khát, quốc gia của chúng ta mới thành lập được bao nhiêu năm, chúng ta không tranh thủ thời gian tăng gia sản xuất, bao nhiêu người phải đói bụng, chúng ta còn cường quân cường quốc như thế nào, lớn mạnh tổ quốc ư?” Trong đầu nhớ lại lời khuyên bảo của Phùng Minh Tốn, Tương Ngọc đã bị lạc đường trong gió tuyết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc