THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ LÀM GIÀU MAU CHÓNG

Tần Viện cảm thấy Phương Thanh Nghiên nói rất đúng, bây giờ là nghỉ hè, chờ nghỉ hè vừa kết thúc thì sẽ khai giảng, cô không tin Lâm Khiên còn có thể ở lại đây, mà cho dù Lâm Khiên còn ở đây, vậy cô cũng phải đi học, mắt không thấy tâm không phiền.

Hai cô gái nhỏ lại nói chuyện trong chốc lát, Phương Thanh Nghiên nói ngày mai mình phải vê xưởng Cơ Sàng.

Tần Viện đương nhiên hết sức không nỡ, còn đặc biệt tìm Phương Thanh Nghiên để xin số điện thoại và địa chỉ nhà, nói sau này muốn viết thư cho cô.

Buổi tối trước khi Phương Thanh Nghiên đi, Tân Thu Phượng còn dặn dò cô sau khi trở vê phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, sau đó còn nhét 50 đồng cho cô, đương nhiên còn bao gồm mấy cân thịt khô cá khô cùng hoa quả rừng đã được đóng gói thật kỹ.

Phương Thanh Nghiên cất tiền vào trong túi, trong lòng còn có chút không yên.

Dù nói thế nào cô cũng không được tính là người Tần gia chân chính.

Nhưng ràng buộc giữa người với người cũng không chỉ dựa vào hai chữ huyết thống là có thể nói rõ ràng.

Giống như cha mẹ ruột lại đối xử xa cách lãnh đạm với cô, thì cô cũng có thể xem Tần Thu Phượng là bà ngoại ruột, cho dù hai người không cùng huyết thống.

Lúc trở về, vẫn là Tần Đại Minh đưa cô đi, mà lúc hai người tới xưởng Cơ Sàng cũng vừa vặn là giữa trưa.

Tân Đại Minh giúp Phương Thanh Nghiên xách theo túi lớn túi nhỏ, lại xách thùng ốc đá kia, đưa cô đến cửa nhà.

Phương Thanh Nghiên tiếp đón ông,"Cậu hai, vào uống chén trà rồi hẵn đi

Tần Đại Minh lại lắc đầu, ông nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng rồi nhíu mày lại, nói: "Cậu không khát, bây giờ phải nhanh chóng quay về, bà ngoại cháu còn tìm cậu có việc!"

Mấy ngày nay, cũng không biết bên Tần Thu Phượng đang bận rộn cái gì, nhưng trước khi đi Phương Thanh Nghiên còn thấy bà ngoại chạy đến thôn ủy họp với một đám người.

Phương Thanh Nghiên gật gật đầu, cũng không giữ lại,"Vậy cậu đi đường cẩn thận."

Sau khi cô cất kỹ hành lý của mình thì liên đưa Tần Đại Minh xuống lầu, nhìn người rời khỏi xưởng thì mới quay đầu lại.

Lúc này, không hiểu sao trên mấy cửa sổ trên lầu đều có bóng người thò ra, tất cả đều nhìn chằm chằm phương hướng Tần Đại Minh rời đi.

Phương Thanh Nghiên nhận thấy được không thích hợp, nhưng lại chỉ chớp mắt, cô phát hiện ông chủ Lưu ở cửa hàng lương thực dầu khí cũng đang nhìn chằm chằm bên này, vì vậy liền đi qua hỏi thăm.

“Chú Lưu, chú đang nhìn gì vậy?"

Ông chủ Lưu ho một tiếng thật mạnh: "Không, không nhìn gì cả... Cháu mới đi đâu về vậy?"

"Cháu vừa từ nhà bà ngoại vê, người đó là cậu họ của cháu." Phương Thanh Nghiên giải thích một câu, đồng thời sắc mặt trâm xuống, cô liên tưởng đến lời mà Vương Kha nói trước ngày rời khỏi xưởng, xem ra đám gấu con này vẫn không nhớ đau!

Quả nhiên lúc nghe Phương Thanh Nghiên nói như vậy, biểu hiện của ông chủ Lưu lại hết sức bất ngờ,"Cái, cái gì? Hóa ra là cậu họ sao?"

Nghĩ đến những lời đồn đãi và suy đoán gần đây trong xưởng khiến ông cũng khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Nhưng điều này không thể trách mọi người hiểu lâm được.

Lúc trước Tần Đại Minh chưa từng lộ mặt ở xưởng máy, mà gần đây Tần Thục Huệ lại thường xuyên đi về nhà mẹ đẻ.

Thứ hai đối phương chỉ là bà con, không giống với anh chị ruột thịt, cho nên không thể đến thăm.

Hiện tại vụ bê bối của Tần Thục Huệ đã ồn ào huyên náo, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ, còn biểu hiện thân cận với Phương Thanh Nghiên như vậy, mọi người nhịn không được liền suy nghĩ lệch lạc.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên rất mất hứng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, cô vốn muốn về nhà trước, nhưng lại chú ý đến trong góc tường bên cạnh tiệm lương thực dầu khí có thêm một chiếc xe ba bánh.

Vốn là xe ba bánh dùng để chở khách, có thể lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, bánh trước đã bị biến dạng, lại bởi vì để ngoài trời quá lâu, toàn bộ thân xe bị ô - xy hóa ở nhiều mức độ, ghế ngồi đôi ở phía sau cũng rách rưới không chịu nổi.

Phương Thanh Nghiên hỏi: "Chú Lưu, xe ba bánh này không ai cần nữa sao?"

Ông chủ Lưu nhíu mày,"Đúng vậy, nói là nhờ chú hỗ trợ, bán đến trạm phế phẩm”

Phương Thanh Nghiên đi qua kiểm tra một chút, phát hiện chỉ là bánh trước bị hỏng, nếu như thay bánh cùng dây xích thì nhất định có thể tiếp tục dùng.

Cô võ võ bụi bặm trên tay, đứng dậy hỏi: "Cháu muốn mua, có thể không?” Ông chủ Lưu giật mình: "Cháu đừng có đùa với chú!"

Phương Thanh Nghiên cười cười,"Cháu thật sự muốn mua, chú ra giá đi!"

Ông chủ Lưu không nhịn được mà nhíu mày, bình thường ông ta giao tiếp với người ở trạm phế phẩm có thể tính ra giá đại khái, nhưng ông thật sự không rõ một cô bé 12 tuổi lại mua một chiếc xe ba bánh hỏng để làm gì.

Suy nghĩ một hồi, ông vẫn nói: "Nếu cháu thật sự muốn, thì lấy 30 đồng."

Phương Thanh Nghiên trực tiếp lắc đầu,"Đắt quá."

"Chú đâu có ra giá với cháu, nếu kéo đến trạm phế phẩm thì còn bán được giá cao hơn."

"Nhưng kéo đến trạm phế phẩm cũng phải hao phí nhân lực vật lực, cháu mua lại, chú cũng không cần quan tâm cái gì."

Ông chủ Lưu không nói lại được, nghĩ đến việc kéo đống sắt vụn này đi đến trạm đồng nát thì quả thật không tiện, vì thế nói: "Vậy lấy cháu 25 đồng."

"Hai mươi."

"... Được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc