THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ LÀM GIÀU MAU CHÓNG

Phương Thanh Nghiên chọn vị trí bày sạp cũng là có chú ý, không chỉ nơi có nhiều dòng người tụ họp mà còn có thể khiến mọi người nhìn thấy sạp hàng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trước mắt, nơi đó đã bị chủ quán bán đồ ăn sáng chiếm cứ.

Vị trí lúc trước của bà chủ quán cũng ở gần đó, nhưng vị trí bình thường bà đặt sang một bên, lần này lại hoành hành ở trung tâm khiến cho các quây hàng khác căn bản không chen vào được.

Về phân vị trí xung quanh, không phải bị người bán hàng rong khác chiếm dụng, thì là bày đầy xe cộ, còn có tốp năm tốp ba người đi đường tụ tập ở gần đó hóng mát tán gẫu, cô cũng không thể đuổi những người này đi.

Phương Thanh Nghiên đành phải đi tìm vị trí khác để bày sạp, nhưng đi hết một vòng, thì luôn bị thương gia gần đó cảnh cáo, nói nơi này không thể bày sạp.

Sau khi lượn xong một vòng, Phương Thanh Nghiên lại đi qua cửa trường tiểu học Nam Hương, cô chú ý tới ánh mắt chủ quán bán đồ ăn sáng kia luôn đảo trên người mình, trong biểu tình còn mang theo vài phần đắc ý.

Cho dù cô có ngốc đến đâu, cũng biết là mình bị xa lánh.

Cũng đúng thôi, cô chỉ là một đứa trẻ, lần đầu tiên chạy ra ngoài bày sạp đã kiếm được đầy bồn đầy bát, người ta có thể không đỏ mắt sao?

Lưu lượng người ở khu phố cũ rất cố định, mỗi ngày người ăn ở bên ngoài nhiều như vậy, một khi mua bánh rán của nhà hàng này thì khẳng định sẽ không đến nhà hàng kia mua bánh quẩy sữa đậu nành nữa.

Người bày sạp ở đây đều là lão địa đầu xà, cho nên trong lòng rất rõ điểm này, do đó việc bài xích cô là chuyện hết sức bình thường.

Chủ quán bán đồ ăn sáng cũng chú ý tới ánh mắt của Phương Thanh Nghiên, nhưng đối phương không có chút chột dạ nào mà ngược lại chủ động nói chuyện với cô, ngữ khí còn rất hiền lành: "Cô bé, gần đây không có chỗ nào để bày sạp đâu, tôi thấy cháu nên sớm đổi chổ đi!"

Phương Thanh Nghiên thiếu chút nữa bị tức cười, nhưng đây không phải chuyện tức giận là có thể giải quyết.

Nơi phồn hoa nhất gân nhà máy máy chính là thế hệ tiểu học Nam Hương, ra khỏi khu này thì lại rất hoang vắng.

Muốn tìm nơi có lưu lượng người lớn thì phải là trung tâm thành phố, nhưng từ nhà máy máy đến trung tâm thành phố ngồi xe buýt cũng phải nửa giờ, để cô đi xe ba bánh qua căn bản là không thực tế.

Tuy nhiên, sức hấp dẫn của bún ốc bày ra ở đây.

Phương Thanh Nghiên chỉ dừng lại nghe chủ quán nói một câu, sau đó đã có người tìm tới cửa.

"Cô chủ nhỏ, tôi chờ cháu lâu lắm rồi đấy, hôm nay có bún ốc không?”

Trùng hợp, vẫn là ông chú ngày hôm qua.

Chủ quán bán đồ ăn sáng nhất thời nhíu mày, Phương Thanh Nghiên nhìn thấy nhưng không nói hai lời liền lấy ra hộp cơm dùng một lần, thành thạo làm xong một tô bún ốc rồi đưa qua.

Ông chú bắt đầu ăn ngấu nghiến, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Món bún ốc này của cháu thật là thần kỳ, khiến người ta muốn nghiện!"

Biểu tình của người này khoa trương, giọng còn lớn, quả thực chính là biển quảng cáo hình người, vừa lộ diện đã hấp dẫn không ít người qua đường.

"Thần kỳ như vậy, cho tôi một phần đi!"

"Tôi nghe nói sạp hàng này bán đồ rất ngon!"

"Tôi cũng một phần, cay nhiều!"

Trong nháy mắt, trước quầy hàng lại vây đầy người.

Bà chủ quán bên kia đã tức giận đến mũi muốn nổ tung, lập tức nháy mắt ra hiệu với đám người đang tán gâu ở bên cạnh.

Không bao lâu, mấy thanh niên loi choi đi gần chỗ quầy hàng.

"Làm gì vậy, có chút tố chất nào hay không, đừng đông chặn hết lối đi của người khác!"

"Không thấy người khác muốn qua đường sao?"

"Bày sạp bán hàng thì cũng phải biết quy củ, không phải muốn bày ở đâu thì bày, bây giờ tôi sẽ đi báo cáo để quản lý xuống bắt người!"

Thanh niên này đuổi hết khách hàng đi, lại còn không quên uy hiếp Phương Thanh Nghiên.

Trong lòng mấy vị khách hàng rất bất mãn, nhưng ai cũng không muốn vì mua đồ ăn mà gặp phải phiền toái gì, giao tiền liền lui xa một chút, không giao tiên đương nhiên cũng không dám mua nữa.

Phương Thanh Nghiên quả thực hết chỗ nói, chẳng lẽ nghĩ cô nhìn không ra mấy thanh niên này và bà chủ kia là cùng một hồi sao? Hơn nữa người cầm đầu còn bộ dáng tương tự bà chủ bảy tám phần, đoán chừng là có quan hệ thân thích!

Tuy nhiên chắn giữa đường thì đúng là không thích hợp.

Phương Thanh Nghiên kéo quầy hàng lui ra phía sau vài bước, chắp tay trước ngực nói: "Được rồi, được rồi, để tôi làm xong phần bún ốc này sẽ rời đi ngay, người ta cũng đã giao tiên cho tôi rồi!"

Người nọ nhìn cơ thể cô gầy yếu, cho nên không tiếp tục bức bách mà chỉ lui vê phía sau một bước, nhìn chằm chằm cô.

"Vậy ngươi nhanh lên một chút, đừng lề mề!"

Phương Thanh Nghiên liên tục gật đầu, vội vàng làm xong mấy phần bún ốc đã thu tiền, vẫy tay với hai cô gái trốn sang một bên.

Hai cô gái đã sớm sợ hãi, thấy người đàn ông trẻ tuổi kia không tới ngăn cản, mới cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Phương Thanh Nghiên cười cười, ôn nhu nói: "Không có việc gì, tôi nói với bọn họ rồi, bọn họ sẽ không làm khó dễ mọi người, hai người cứ yên tâm lớn mật ăn là được, phần này tôi tính giá rẻ một ít, chỉ thu năm khối!"

Hai cô gái vừa nghe, vẻ mặt nhất thời thả lỏng không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc