THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ LÀM GIÀU MAU CHÓNG

"Ơ, hôm nay mở sớm quá vậy?" Chị Mã liếc mắt một cái liền thấy được những mấy chỉ tiết trang trí mới, luôn miệng khen: "Đúng là trong cái rủi có cái may, quầy hàng này đẹp hơn trước rất nhiều, làm ăn nhất định sẽ tốt hơn!"

Phương Thanh Nghiên cong khóe miệng cười,"Cảm ơn lời khen của chị Mã."

Chị Mã nhìn thấy Tân Thục Huệ, trong mắt lộ ra vài phần tò mò/"Ồ, hôm nay mẹ Thanh Nghiên cũng đi theo sao? Cô gái nhỏ nhà này cũng không để cô phải làm gì nha!"

Sau chuyện ngày hôm trước, chị Mã đối với hai mẹ con có thêm vài phần hảo cảm, thái độ cũng chân thành nhiệt tình hơn.

Phương Thanh Nghiên được khen thì hơi ngượng ngùng, nghĩ đến hương liệu sắp dùng hết, liên lấy cớ mua hương liệu rời đi.

Nghe người khác khen Phương Thanh Nghiên lên trời, Tân Thục Huệ vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng nhịn không được có chút phiền lòng.

Nghe chị Mã kể rõ, bà mới biết được con gái mình mở quán đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.

Làm ăn khấm khá, cô con gái nhỏ bận rộn không ngớt, động tác nhanh quá thì dễ bị canh dầu bắn tung tóe lên, lại còn chịu cái nóng 38 độ bày sạp bán hàng bên ngoài.

Đừng nói là một cô bé 12 tuổi, ngay cả một người trưởng thành như Tần Thục Huệ cũng cảm thấy khó có thể chịu nổi.

Càng nghe, trong lòng Tần Thục Huệ lại càng đau lòng, nhịn không được len lén lau nước mắt.

"Một bát bún ốc, thêm hành và cay!" Thanh âm bất ngờ vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Thục Huệ, bà vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cầm lấy hộp cơm dùng một lần.

Lúc ở nhà, Phương Thanh Nghiên đã dạy bà phải làm bún ốc như thế nào, trình tự cũng không khó khăn, bà cũng đều ghi nhớ tỉ mỉ.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm ăn khó tránh khỏi chút khẩn trương.

Đổ nước canh, gia vị, trộn bún... Cũng may không xảy ra sai lầm gì.

Tần Thục Huệ đưa bún ốc đã chế biến xong qua, đối phương lại chậm chạp không nhận, cô ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện đó là khuôn mặt có chút quen thuộc, giống như ngày đó đi ra từ đồn công an, còn đặc biệt tới tìm Phương Thanh Nghiên nói chuyện.

Chị Mã chú ý tới động tĩnh bên này, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng lấy khuỷu tay chạm vào cánh tay Tần Thục Huệ,"Đây chính là khách quen trên quây hàng của hai người."

Tần Thục Huệ tò mò, Hồng Minh Viễn cũng đang âm thầm đánh giá bà.

Phương Thanh Nghiên lớn lên xinh đẹp như vậy, ông cũng rất có lòng tốt định hỏi thăm người mẹ kỳ quái của đứa nhỏ đâu rồi, nhưng hôm qua người đến mua quá nhiều, mà con bé lại có chút lạnh lùng, ông cũng ngượng ngùng không nhìn nhiều.

Hiện tại vừa nhìn, ông phát giác bộ dạng của hai mẹ con thật sự không giống nhau.

Tuy nhiên khuôn mặt Tần Thục Huệ cũng rất xinh đẹp, khóe miệng luôn nở nụ cười, làm cho người ta nhìn cũng rất thư thái.

Nghe nói Hồng Minh Viễn là khách quen, trong lòng Tần Thục Huệ hơi dao động, lo lắng tay nghề của mình liệu có bị soi mói hay không.

Chị Mã còn ở một bên trêu chọc nói: "Cô còn không biết sao, lúc trước mẹ chồng ác độc của cô chạy tới bới móc, còn muốn chỉ ra và xác nhận người ta là cha của Phương Thanh Nghiên, kết quả hóa ra là người đi lính, năm 76 đã nhập ngũ, mãi đến năm 88 mới vê huyện Nam Hương, cô nói xem có buồn cười hay không."

"Khụ, khụ khụ..."

Hồng Minh Viễn đứng bên cạnh nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ bừng.

Chị Mã cười híp mắt đưa một chén đậu xanh qua,/Ăn chậm một chút, hôm nay bọn họ mở quán rất sớm, nhiều người còn không biết, ông có thể nhân cơ hội ăn thêm hai chén.”

Hồng Minh Viễn nhăn mặt lườm bà ta một cái, thật là... chuyện gì không nói lại nói chuyện này.

Tần Thục Huệ cũng không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, bà cúi đầu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Chị Mã đánh giá hai người một lượt, nhịn không được vui vẻ,"ÐĐều là niên đại gì rồi, nếu đã chứng minh được là hiểu lầm thì sẽ không có người dám nói bừa nữa, bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ngây thơ như vậy!"

"Cái gì mà ngây thơ không ngây thơ, càng nói càng thái quá!" Hồng Minh Viễn đưa cho chị Mã hai xu, chạy như có lửa đốt mông.

Tần Thục Huệ cũng xấu hổ tới cực điểm, nói: "Chị Mã, chị đừng nói đùa nữa, tôi... tôi là người da mặt mỏng!”

Chị Mã chớp chớp mắt, bà ta chỉ nhìn bầu không khí của hai người này là lạ, nghĩ muốn giúp cho thoải mái chút, nào biết lại biến khéo thành vụng.

"Đầu tại chị, lân sau không đùa nữa."

Bà ta nhanh chóng cùng Tần Thục Huệ nói sang chuyện khác, hai người phụ nữ đều là mẹ đơn thân, đề tài chung rất nhiều.

Đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng cứ như vậy trôi qua.

Đến khi Phương Thanh Nghiên trở về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô bé cảm thấy hai người này ở cạnh nhau lại có chút hợp, mẹ cô thế mà có thể kết giao thêm bạn bè hợp ý!

Lần đầu tiên tới bán hàng, Tần Thục Huệ thích ứng rất nhanh, một mặt là nhờ bà tỉ mỉ ghi nhớ, mặt khác là bà không muốn để cho con gái chịu khổ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc