THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ LÀM GIÀU MAU CHÓNG

Tần Nhị Bảo chỉ là không nghĩ tới Phương Thanh Nghiên sẽ tốt như vậy, không chỉ không cùng hắn tính toán chỉ li, ngược lại còn cho hắn việc làm, trong lòng khỏi phải nói đối với cô có bao nhiêu cảm kích.

"Được, đều nghe theo lời cô, đến lúc đó tôi sẽ ở chỗ này chờ cô."

Hắn cầm năm đồng tiền trong tay, nụ cười phải nói là vô cùng thoải mái.

Phương Thanh Nghiên hình như cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười của hắn, khóe miệng của cô cũng giơ lên.

Hiện tại ngay cả nguồn cung ốc đá cô cũng không cần lo lắng nữa, vì thế cô đã có thể thoải mái đi thực hiện kế hoạch của mình rồi.

Kế tiếp, cô lại đi mua các nguyên liệu nấu ăn khác, xong xuôi, Phương Thanh Nghiên liền lái xe ba bánh trở về xưởng máy.

Cô nhìn thời gian, bây giờ cũng chỉ mới mười một giờ sáng, các công nhân ở nhà máy còn chưa tan làm, hơn nữa mấy ngày gần đây thời tiết vô cùng nóng bức, nên trong sân viên cũng không thấy bóng người nào.

Mà cho tới trưa nay, ông chủ Lưu vẫn gãi tim gãi gan, chỉ mong ngóng chờ xem kết quả mở quán ăn vặt của Phương Thanh Nghiên, nào ngờ nửa ngày cũng không chờ được gì, thì ông đã thấy bóng dáng của một người đang lái xe trở về.

Ông đi ra cửa tiệm đốt lên điếu thuốc, giọng điệu vừa pha chút chế nhạo vừa pha chút quan tâm nói: "Nhanh như vậy đã trở vê rồi sao, tôi đã sớm nói việc buôn bán không có dễ làm đến như vậy rồi mài"

Phương Thanh Nghiên đem xe dừng ở cửa kho hàng, nghe ông nói như thế, cô liền cố ý nói: "Đúng là không tốt lắm.

Do ngày đầu tiên bán nên cháu vẫn chưa chuẩn bị được tốt, không nghĩ tới thoáng một cái thôi đã bán sạch hết toàn bộ."

Ông chủ Lưu còn đang tự mình cho là đúng, gật đầu nói: "Không sai, trẻ con quan trọng nhất là phải học tập thật tốt, mấy cái loại chuyện làm ăn này chờ đến khi trưởng thành..."

"Cháu nói là cháu bán hết rồi mà." Phương Thanh Nghiên nhún vai, cô vội đẩy xe ba bánh vào trong kho, sau đó dỡ bếp và nồi gì đó xuống, chuẩn bị đem chúng về nhà.

Khi đi ngang qua người ông chủ Lưu, cô còn cố ý dừng chân lại nói: "Mọi người quá nhiệt tình, sớm biết như thế cháu nên chuẩn bị nhiều thêm một chút, ngày mai nhất định cháu sẽ làm tốt hơn!"

Ông chủ Lưu: "...

Đùa à?

Ông cảm thấy là do cô gái nhỏ da mặt còn mỏng, không chịu thừa nhận thất bại nên mới cố tính nói như thế.

Nhưng khi đảo mắt nhìn sang, ông liền nhìn thấy những đồ vật trên xe ba bánh của Phương Thanh Nghiên quả thật đều đã trống không, ngay cả những chồng hộp giấy dùng một lần cũng thiếu hơn phân nửa.

Không bao lâu, Phương Thanh Nghiên lại từ trên lầu đi xuống, trong tay mang theo một cái túi nhựa đưa tới.

Ông chủ Lưu mở ra nhìn, bên trong có hai bao thuốc lá và một ít hoa quả.

Phương Thanh Nghiên nói: "Hai bao thuốc lá này là quà mà lúc trước cháu đã hứa sẽ mua cho chú, còn hoa quả là cho dì Trân, mấy ngày nay thật sự là đã làm phiền dì."

Dì Trân chính là vợ của ông chủ Lưu.

Hai bao thuốc lá này cũng chính là nhãn hiệu mà ông chủ Lưu thường hay hút.

Tuy giá cả tương đối bình dân, nhưng thứ quý nhất là ở tấm lòng.

Mấu chốt là, Phương Thanh Nghiên lại còn nghĩ đến việc tặng quà cho vợ của ông.

Đây không phải nói là trùng hợp sao, ngày hôm qua vơ của ông khi nhìn thấy ông giúp Phương Thanh Nghiên sửa xe, còn âm dương quái khí biểu thị sự bất mãn một phen.

Ông chủ Lưu ngượng ngùng, nhìn Phương Thanh Nghiên bận trong bận ngoài, tới tới lui lui phải mấy chuyến, nhanh chóng chạy tới giúp một tay.

Buổi trưa, lúc Trân Mai đưa cơm cho chồng, ông chủ Lưu liền đưa túi hoa quả kia qua.

Nghe chồng nói lai lịch của số trái cây này, Trần Mai không khỏi kinh ngạc, nói: "Cô bé còn có thể làm tới mức này, không lẽ là do Tần Thục Huệ dạy cho sao?"

Tuy nói là vậy nhưng sự bất mãn của bà dành cho cô cũng đã giảm đi vài phần.

Phương Thanh Nghiên quả thật là hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa khác, trách không được chồng của bà nhịn không được muốn giúp đỡ cô.

Trân Mai và Tần Thục Huệ dù sao thì cũng là đồng nghiệp, thật lòng mà nói thì với sự hiểu biết nhiều năm qua của bà về Tần Thục Huệ thì bà cũng tin đối phương sẽ không phải là người sẽ làm ra chuyện như phản bội chồng.

Nhưng những lời đồn đãi trong xưởng cũng không ngừng tăng lên, bà cũng không thể làm gì khác.

Bà có thể đồng tình với cảnh ngộ của Tần Thục Huệ, nhưng bà cũng không muốn nhà mình có chút quan hệ hay dính líu gì với Tân Thục Huệ.

Trân Mai dùng sức nhéo một cái thật mạnh trên tay của chông mình, tức giận nói: "Đưa cái gì cũng không được, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, tốt nhất là đừng có cùng nhà bọn họ có chút quan hệ gì, ông có nghe chưa?"

Ngày hôm sau, lúc Phương Thanh Nghiên ra quán đã bị ông chủ Lưu gọi lại.

Ông chủ Lưu đưa cho cô mười đồng: "Tiểu Nghiên à, nhà kho trong tiệm của tôi vẫn có chút nhỏ, không có cách nào làm chỗ cho cháu thuê được, số tiền này tôi cũng trả lại cho cháu."

Phương Thanh Nghiên nghe ông nói vậy liền không khỏi nhíu mày.

Bây giờ đang là mùa hè, nhiệt độ ngoài trời cao rất dễ làm cho đồ ăn bị hỏng, mà ở trong kho hàng của ông chủ Lưu kỳ thật cô cũng không có để bao nhiêu đồ.

Huống hồ, tiên thuê là hai đồng một ngày, ông chủ Lưu quả thực kiếm lời trên xương máu người ta rồi.

Dù sao thì thu nhập của một cửa hàng nhỏ kia một tháng cũng sẽ không tới ba trăm đồng, mà cô thì chỉ chiếm dụng một cái khoảng đất nhỏ không đáng kể mà thôi, lại nói tiền thuê mà đưa ra cũng đã bằng một phần năm thu nhập của cửa tiệm ông ấy rồi.

Thấy ông chủ Lưu vẻ mặt áy náy, Phương Thanh Nghiên đại khái cũng đoán được nguyên nhân từ đâu, có thể đây cũng là ý của vợ ông.

Nhưng mà đây cũng là chuyện rất bình thường thôi, không trách được, dù sao thì trên lưng mẹ con cô vẫn còn mang theo cái lời gièm pha không căn cứ kia, nếu là người bình thường thì ai cũng đều sẽ chọn là cách xa mẹ con của cô mà thôi.

Phương Thanh Nghiên cũng không nói gì, lấy lại mười đồng kia, sau đó lại trả lại cho ông chủ Lưu bốn đồng: "Nếu đã vậy thì tiên thuê hai ngày nay cháu vấn là phải trả, mặc kệ nói như thế nào thì cháu vẫn phải cám ơn chú một tiếng!"

Cô vừa nói xong, thì liền xoay người lái xe ba bánh rời đi.

Phương Thanh Nghiên một lòng tư tưởng lấy kiếm tiền, cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, hôm nay nàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn càng thêm phong phú, tới cũng sớm hơn so với ngày hôm qua, cô tin hôm nay mình nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Nhưng khi cô vừa đến cổng trường tiểu học Nam Hương, cô lại nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.

Vị trí cô bày sạp ngày hôm qua của cô đã bị những người khác chiếm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc