THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ MUA NHÀ PHẤT NHANH

Trong phòng lớn như vậy, Hứa Bối Đóa nhìn một bàn thức ăn ngon, quả thực nước miếng đã chảy ròng.

Hằng ngày làm việc ở trường học, cô đều đến căn tin ăn cơm.

Mấy khay đồ ăn ở căn tin cũng ảo diệu lắm, bàn tay của người múc đồ ăn như ảo thuật gia vậy, rõ ràng nhìn thấy giá múc thịt đầy ắp, dì ấy quơ múa vài đường, thoắt cái trong khay cơm chỉ có lại 2 miếng mỏng tanh...

Mỗi lần Hứa Bối Đóa đến căn tin mua cơm đều nhìn miếng thịt bên trong qua khung cửa kính, lực bất tòng tâm...

Không có cách nào khác, nếu kể lể chuyện đó với đồng nghiệp, chắc chắn tất cả mọi người sẽ nói có thịt ăn đã là tốt lắm rồi, còn muốn ăn thêm mấy miếng, chỉ có thể nằm mơ...

Hiện tại, Lục Hoài Ninh tùy tiện gọi một bàn thức ăn nhiều như vậy, giá cả đắt đỏ, thật sự là ghen chết người bên ngoài.

Người có tiền thật sướиɠ, trong lòng quả thật có chút ghen tị...!

"Hỡi này phú nhị đại, xin hãy dùng tiền tài của người để mua chuộc ta điiiiii ta sẽ vì người làm mọi thứ...!"

E hèm, Hứa Bối Đóa lắc đầu bừng tỉnh sau mấy suy nghĩ vớ vẩn bất chợt...

Cô lại vùi đầu vào ăn, giờ cũng tan ca một lúc lâu, bụng cũng quá đói rồi.

Hứa Bối Đóa đột nhiên thắc mắc hỏi:

"Anh Lục, cô của anh gần đây thường xuyên tới thăm anh, vậy mẹ của anh có tới không?

Chẳng may trùng hợp mẹ anh tới đây, tình cờ nhìn thấy anh mời tôi ăn một bữa thịnh soạn như này, bà ấy có hung hăng ném một xấp tiền vào mặt tôi không?”

"Sau đó, lại tao nhã bình tĩnh nói: Tôi cho cô năm trăm vạn, mau rời khỏi con trai tôi!

"Lúc đó tôi sẽ kéo cánh tay, khụy xuống ôm đùi bà ấy, thút thít nói: Thưa Dì, tình cảm giữa con và anh Hoài Ninh, tuyệt đối không thể dùng số tiền này để cân nhắc được!" "Năm trăm vạn không đủ, phải thêm tiền!"

Đây là một câu chuyện cười cảm lạnh, Lục Hoài Ninh nghe xong, chỉ nhẹ nhàng cười cười.

Sau đó, anh dịu dàng nói: "Không đâu, cô sẽ không lấy được một xu."

"Mẹ tôi ấy à, bà ấy đã không còn nữa... nên sẽ không tới gây phiền toái cho cô đâu.

Hứa Bối Đóa không biết chuyện này, liên tục xin lỗi:

"Thực sự xin lỗi anh, tôi không cố ý.

"Tôi không biết mẹ anh đã..."

Lục Hoài Ninh lại cười, khẽ lắc đầu: "Không sao, nhưng những lời này cô học được ở đâu vậy?”

Ánh mắt anh hiện rõ nét hứng thú, nhìn cô, lông mày khẽ nhướng, hơi nghi ngờ hỏi: "Trước kia, cô từng trải qua chuyện như vậy sao?"

"Trước kia... cô cũng từng cùng một người đàn ông khác, thường xuyên ở bên nhau... sao?”

Hứa Bối Đóa liên tục lắc đầu, cười to: "Ha ha ha haI"

Tuy rằng anh là thiếu gia gia đình danh giá nhưng kiến thức của anh cũng không nhiều bằng cô!

"Cái này là anh không biết rồi!"

"Là từ tiểu thuyết ngôn tình đang rất được thịnh hành đó! Anh có biết loại tiểu thuyết nào đang bán chạy nhất không? Chính là "Bá đạo tổng tài yêu tôiï"... hay gì đó tương tự.

Hứa Bối Đóa nhớ tới mấy tiểu thuyết của Giang Tiểu Lục, quả thực là hay đến mê mẩn, nhiều đoạn vừa đọc vừa tự cười quắn quéo một mình, hôm nào không đọc lại có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó...

Nhiều lần cô mơ mộng, chờ cô kiếm được nhiều tiền cũng sẽ cho ra các loại tiểu thuyết như Giang Tiểu Lục.

Lục Hoài Ninh đương nhiên không biết, anh lúc đi học cũng có đọc qua một số sách, nhưng với thể loại tổng tài bá đạo này thì hoàn toàn chưa nghe nói qua, nay nghe tựa đề cũng thấy có chút thú vị.

Nhắc tới từ "tổng tài" này, anh đột nhiên nhớ tới chính mình có đăng ký một công ty kinh doanh lĩnh vực Công thương, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng đại khái có thể tính là một Tổng Giám đốc.

"Thì ra là cô thích tổng tài bá đạo sao?"

Trong lòng Lục Hoài Ninh âm thầm ghi nhớ.

Ăn uống no say, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính.

Lục Hoài Ninh tao nhã cầm khăn lau miệng, tư thế ngay ngắn chỉnh tề, bắt đầu bàn chuyện:

"Gần đây việc cải tạo cao ốc Bách Hóa gân như đã hoàn thành, mọi thứ dần trở nên có trật tự nhất định. Lần cải tạo này tiến hành rất nhanh, khả năng là trong ba tháng có thể hoàn thành toàn bộ. Ba tháng sau, nếu như không muốn quá trình khởi nghiệp kinh doanh bị gián đoạn, tôi phải suy tính kế hoạch phát triển tiếp theo."

Bình luận

Truyện đang đọc