----
Hứa Bối Đóa nhanh chóng thấp giọng nói: “Xuỵt... em vừa nãy là dùng kế hoãn binh, kế hoãn binh anh hiểu không? Thầy Lôi, chúng ta nhanh chóng xây tường xong, đến lúc đó mọi chuyện dần lắng xuống, bọn họ có thể sẽ không dám quấy phá nữa! Còn về sau này, em kết hôn với ai, bọn họ cũng không quản được! ”
Lôi Thanh đỏ mắt, giọng nói dịu dàng hơn nhiều, “Đóa Đóa, em không lừa anh? Anh còn cơ hội? Đúng không?”
Hứa Bối Đóa gật đầu: “Đương nhiên... đương nhiên...”
May mà nam phụ không phải là người tốt gì, nhưng vô cùng để ý đến mặt mũi của bản thân, chỉ cần vẫy tay, liền hùng hổ muốn giúp Hứa Bối Đóa xây tường.
Đương nhiên, cũng không phải anh ta động tay, mà là anh đứng trên đống cỏ, la mắng yêu cầu công nhân công trường làm việc nhanh chóng, trong tay cầm chiếc roi da để đánh người.
Công việc ở đây bận rộn, hỗn loạn, Hứa Bối Đóa lẻn ra ngoài thôn, đi đến ngôi nhà mới mua của cô để đo lại kích thước, sửa chữa bản thiết kế, hiện cô đã hoàn thành xong bản sơ thảo, cần phải xem lại, phải chắc chắn hơn, lại đi dạo thị trường vật liệu xây dựng.
Vợ chồng ông Lưu sớm đã chuyển đi, nhưng những đồ gia dụng tồi tàn trong nhà bọn họ vẫn không mang đi, Hứa Bối Đóa cũng tận dụng đồ bỏ đi này, tạm thời còn chưa vứt đi.
Trong đó, ông Lưu để lại một số công cụ, cô còn đang cần dùng đến.