----
Hiệu trưởng và Hứa Bối Đóa nhìn nhau, im thôn không nói gì.
Trên thực tế, các lãnh đạo của trường Trung học ở Huyện đang lo nghĩ về chuyện này.
Năm nay trường Trung cấp chuyên nghiệp Sư phạm của Huyện có một số lượng sinh viên tốt nghiệp sau khi mở rộng tuyển sinh, phân bố khắp nơi.
Dựa theo quy tắc vùng lân cận, ưu tiên xem xét sinh viên tốt nghiệp sư phạm được bố trí đến các địa điểm gần nơi đăng ký cư trú hơn.
Tuy nhiên, trong vài năm qua, sinh viên tốt nghiệp từ các trường sư phạm đã có thể có được một công việc ổn định, lại còn có tiền lệ bị sa thải của một số nhân viên bách hóa. Kết quả là ngày càng có nhiều người nộp đơn vào trường sư phạm, bao gồm cả những sinh viên ở gần thủ phủ của Tỉnh.
Do đó trường trung học ở Huyện năm nay phải tiếp nhận hàng chục người, rõ ràng ký túc xá không đủ dùng, các lãnh đạo đều lo ngại, mặc dù có thể để những người gần nhà về nhà ở nhưng không cung cấp ký túc xá, sẽ rất khó thực hiện chính sách cho những giáo viên trẻ mới tiếp nhận có nơi để ở.
Sự xuất hiện của Hứa Bối Đóa quả thật giống như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, Hiệu trưởng suýt nữa nghi ngờ mình nghe nhầm hoặc là đang nằm mơ giữa ban ngày.
"Cô gái, sao nhà của cô có nhiều phòng như vậy?”
Hiệu trưởng tự mình bình tĩnh ngồi xuống, vẫn nên hỏi trước cho rõ hơn.
Hứa Bối Đóa nói thật: "Nhà của tôi ở thôn Lan Thủy gần đây, đi bộ mười phút thì đến. Ba mẹ của tôi đã xây một toà nhà ở trong thôn, là ngôi nhà tự xây ở nông thôn. ”
Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, thấy cô nói vậy lại hỏi tiếp:
“Làm ký túc xá cho giáo viên thì cô có lo ngại gì không. ”