----
Lôi Thanh thôn lẽ bước theo sau, đề phòng bản thân bị phát hiện, âm thầm theo dõi Hứa Bối Đóa và Hứa Hắc Đậu.
Đến nơi, ba của Hứa Hắc Đậu là một người nông dân mộc mạc trung thực, lần đầu tiên gặp ông ấy, Hứa Bối Đóa cũng khó mà tin rằng người này đã lén lút làm hỏng cột chịu lực.
Nhưng ở trong thôn bình thường không có người ngoài vào, hơn nữa nếu có người khác đi vào nhà thờ tổ, Hứa Hắc Đậu sẽ phát hiện, không phải chỉ thấy mỗi ba mình ra vào.
Không đợi người nhà nói gì, Hứa Bối Đóa hỏi thẳng vào vấn đề.
“Chú, nhà thờ tổ trong thôn bị sập, chú có suy nghĩ gì không? ”
Ông Hứa có chút bối rối, lúng túng nói: “Chú có suy nghĩ gì sao? Không phải Hứa Hắc Đậu đi với con đến nhà thờ tổ à? Con có việc gì cứ giao cho Hắc Đậu nhà chú làm, Hắc Đậu nhà chú rất khỏe, thật thà, là một thanh niên tốt. ”
Hứa Bối Đóa nhìn quanh nhà của Hứa Hắc Đậu, nhà này rõ ràng khá nghèo, có thể nói là chỉ có bốn bức tường.
Khác với nền gạch men, tường xi măng sơn màu sạch sẽ gọn gàng của nhà trưởng thôn, nhà Hứa Hắc Đậu vẫn còn nền đất, tường đất, cửa toàn là giấy dán, trông rất thô sơ.
Nhà râm mát cả ngày, mặt trời gần như không chiếu tới.
Trong nhà còn có một người phụ nữ trung niên, đầu tóc hơi rối, chân khập khiễng mang đôi giày vải bị rách, run rẩy đi tới, không nhìn ra được một chút gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ rất khác với phụ nữ trong thôn.