THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ MUA NHÀ PHẤT NHANH

Đầu năm nay, có một cô gái vô tình tiết lộ sự giàu có, rất dễ bị người khác để mắt tới. Chưa kể, cô ấy bây giờ không có ba mẹ, người thân cũng đều không để ý tới cô.

Đương nhiên, điều mà một người đàn ông nghĩ đến có thể là chiếm đoạt ngôi nhà.

Hứa Bối Đóa nhìn ra phía ruộng, nhiều người như vậy, đều đang lắng tai nghe chăm chú.

Tuy rằng bây giờ bọn họ khó mà thèm muốn chiếm nhà và tài sản của cô, nhưng trong lòng cũng rất quan tâm.

Quan điểm kiểu thứ ngay cả bản thân không thể đạt được, người lạ cũng không thể có được nó trong tay.

Thế nên Hứa Bối Đóa nghĩ, tiến về phía trước mấy bước, rất gần mặt Lôi Thanh.

Tự tin trong lòng Lôi Thanh càng dâng lên, nhìn, cô ấy quả nhiên là có ý với mình, cô gái này rất tốt, còn không quá thẹn thùng.

Lôi Thanh vô cùng đắc ý nghĩ.

Hứa Bối Đóa cố ý lớn tiếng nói: "Thầy giáo Lôi, em bây giờ có một khoảng nợ trong tay, nếu như anh không ghét bỏ, giúp em trả nợ, em sẽ đi theo anh đến chết!”

"Ba mẹ anh chắc chắn sẽ coi thường cô gái nông thôn như em, nhưng thầy Lôi! Nhà em vẫn còn một trang trại trong làng"

"Anh không phải hộ khẩu nông thôn, anh có điều không biết, trang trại rất đáng giá!"



Hứa Bối Đóa đưa ngón tay ra, chỉ một vòng quanh ruộng, phía người dân nghe lén đều phấn kích cầm dụng cụ, giả vờ chăm chỉ làm việc, trên thực tế tai của họ đều đang lắng nghe.

Trang trại, ở trong làng thế mà là thứ mà mỗi hộ gia đình cần để sống ổn định, cô gái chết tiệt này, làm sao lại nói ra bên ngoài!

Khi Hứa Bối Đóa đọc sách cực kỳ giận dữ, bởi vì nguyên chủ lúc đầu có một trang trại trong làng, trang trại ở nông thôn là đất được giao cho từng hộ gia đình dùng để xây nhà.

Sau khi người nhà nguyên chủ qua đời, có người dần dần đến muốn chiếm đoạt trang trại.

Đáng tiếc nguyên chủ lại là một người phụ nữ yếu ớt, hôm nay hàng xóm bên trái chiếm một vòng sân, ngày mai nhà bên phải chạy đến muốn xây một chuồng lợn.

Trong vòng một hai năm, trang trại của nguyên chủ đã bị chiếm bảy tám phần.

Sau này nguyên chủ ngã bệnh, người dân trong thôn ép buộc cô ấy chuyển ra sống trong một lều nhỏ ở cổng thôn, bảo cô ra khỏi thôn đi khám bệnh sẽ thuận tiện hơn.

Cô trở bệnh nặng nên cũng bất lực.

Vậy là mảnh trang trại này của nguyên chủ, hoàn toàn bị người ta giành hết, cuối cùng không có một mét nào để lại.

Lôi Thanh nghe xong giật mình, anh ấy không biết nhiều về quy tắc sinh hoạt trong thôn, thực ra cũng không xem trọng tài sản của cô có gì.

Ngược lại bất kì tài sản ở trong thôn, nó đều là của nông dân, anh ấy là một công tử lớn lên ở thành thị, cũng không coi thường chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc