THẦY CHỦ NHIỆM CHỜ TÔI LỚN


Cô từ từ thả lỏng bản thân, hai tay rời khỏi người anh, bước chân cũng dần lùi lại phía sau.

Bạch Ninh Kiều có cảm giác mình đã đi quá giới hạn của học sinh và thầy giáo rồi.
- Em xin lỗi ạ.
Cô càng lùi, khoảng cách của cả hai cũng càng xa nhưng Khương Triết đã nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần mình.
- Đừng đi xa quá, trả lời câu hỏi của anh.

Em có người trong lòng sao?
- Nhưng mà...!anh tò mò chuyện đó để làm gì? Dù sao nó cũng đâu liên quan đến anh chứ?
- Em không muốn nói thì thầy cũng không ép em.
Trong khoảng vài giây ngắn ngủi nói chuyện, khoảng cách gần khiến cô cảm thấy có chút không quen, đứng cũng không yên nữa.
- Em làm sao vậy?
- Không có ạ.

- Đừng trả lời khách sáo như vậy, cứ như ngang hàng phải lứa thôi, anh không thích rườm rà đâu.
- Dạ...!Nhưng mà anh có thể bỏ tay em ra được không? Đứng như vậy thì gần quá.
- Sau này cũng sẽ càng gần hơn như vậy nữa, tập làm quen dần đi chứ.
Thái độ khó chịu của cô khiến anh có hơi buồn lòng kèm theo tức giận, đến việc đứng gần mà cô cũng không dám hay không quen thì sau này còn làm được chuyện gì nữa.
Thấy Bạch Ninh Kiều vẫn không nghe lời mình, anh bèn gắt gỏng lên tiếng, hai tay quàng qua eo ôm lấy cô kéo cô sát gần mình, ngay cả môi cũng sắp chạm nhau.
- Còn quậy nữa...!anh phải áp dụng cách này đấy.
- Cách...!cách gì cơ?
- Thật sự muốn biết sao?
Ánh mắt anh đắm đuối nhìn đôi môi hồng nhạt của cô, rồi tới khuôn mặt xinh xắn và đáng yêu, lại không nỡ trêu ghẹo ức hiếp chỉ muốn nâng niu trong tầm tay.
- Em...!em không muốn nữa ạ.

Anh thả em ra đi.
- Sao? Lại không quen khoảng cách gần à?
- Không...!không phải ạ.
Bạch Ninh Kiều cựa quậy trong lòng mình anh cảm thấy có điều không nỡ, không nỡ làm tổn thương bên ngoài hay bên trong.
- Lại nữa rồi, đã bảo là nói chuyện ngang hàng phải lứa thôi mà, từ "ạ " làm anh khó chịu đấy.

Khuôn mặt cô gái bé bỏng trở nên sợ hãi hơn, ánh mắt còn không dám nhìn thẳng Khương Triết.

Anh cũng không vội, từ từ buông cô ra, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không rời.
- Anh sẽ tập quen dần cho em.
- Tập quen dần để làm gì ạ? Anh với em thì có quan hệ gì chứ?
Tuy là rất sợ nhưng có thắc mắc thì vẫn hỏi, cô gái này cũng không hẳn là yếu đuối mà còn khá cứng rắn.

Khương Triết nghe xong chỉ cười nhạt, anh đắm đuối nhìn cô.
- Bây giờ thì không nhưng...!sau này thì có đó.
Anh bỏ tay cô ra, bàn tay Khương Triết đặt nhẹ lên đầu cô rồi hôn lên trán cô đầy sự cưng chiều.

Thời tiết thu se lạnh vậy mà mặt cô lại đỏ ửng lên như vừa mới uống rượu xong.
Tạm biệt xong Bạch Ninh Kiều anh không vào trong mà lẳng lặng lái xe rời đi, về đến nhà theo thói quen anh bật tivi lên cho bớt trống trải.

Vô tình bật nhằm kênh đang chiếu phim, lại là cặp đôi nam nữ đang tình tứ ân ái.
- Bạn gái nhà người ta mạnh dạn như vậy, còn cô nhóc của mình..

sợ rồi.
- Khương Triết...!khi nào anh mới nói chuyện với ba mẹ đây, em chịu hết nổi rồi đó.
Khương Thịnh từ nhà Bạch Ninh Kiều trở về, suốt cả buổi chỉ nghe người lớn nói về chuyện hôn sự khiến anh cảm thấy rất chán nản.

Hơn nữa đây là lại là người mà anh trai mình thích, sao có thể kết hôn được.
- Phải từ từ chứ, để cô ấy thích nghi với anh đã.

- Giờ này là giờ nào rồi mà còn thích với chả nghi, anh không tỏ tình được sao? Tỏ tình xong thì kết hôn chẳng phải đơn giản hơn à.
- Đối với mày chuyện đó là đơn giản, đối với anh thì là không? Từ từ...!Con bé còn chưa để anh vào tâm trí, vẫn còn lạnh nhạt lắm.
- Tâm trí? Là để trong đầu ấy hả? Làm sao có chuyện hoang đường vậy được, sao có thể để một người vào đầu của mình, mấy bộ phim Hàn Quốc em xem cũng thấy lạ, sao có thể đưa nội tạng của mình cho người ta chứ, vậy là điên rồi còn gì.
Khương Triết cười nhẹ, thật ra đứa em trai này của anh cái gì cũng biết nhưng riêng tình yêu thì chẳng biết gì.
- Nội tạng đó là gì?
- Trái tim đó, mấy người yêu nhau kì lạ thật.

Khương Triết em nói rồi đó, anh không nói là em nói ba mẹ việc anh thích hôn thê của em, trước sau gì em cũng được giải thoát, sao không giải thoát trước cho em.
Khương Thịnh bĩu môi nhìn anh rồi quay lưng bỏ đi, hai anh em tính tình trái ngược nhưng lại rất thân thiết.

Một người quan trọng quy tắc như Khương Triết không hề nổi giận khi nghe em gọi thẳng tên mình.
????⬅⬅⬅.


Bình luận

Truyện đang đọc