THẦY CHỦ NHIỆM CHỜ TÔI LỚN


Giờ thể dụ ở ngoài trời, chương trình đầu năm học sẽ là tập chạy, vừa ra sân khởi động xong Khương Triết đã cho học sinh của mình chạy 3 vòng sân.

Đây không phải là vòng sân nhỏ đơn thuần.
Mỗi khi thấy học sinh của mình lười một chút chạy chậm một chút anh liền huýt sáo đến ù cả tai, ai nấy đều lảm nhảm vì thày khó tính, riêng Bạch Ninh Kiều vẫn im lặng không nói gì.
- Bạch Ninh Kiều, cậu không mệt sao? Bình thường cậu là người hay ý kiến nhất mà.
- Nay tôi bỏ nickname ấy rồi, không còn thói quen đó nữa đâu.
- Bạch Ninh Kiều khác xưa rồi, có nam thần bóng rổ tán tỉnh nên thay đổi tính nết hẳn ra.
Tề Minh từ phía sau chạy lướt qua chen chân vào, đầu óc cô nghe xong khuôn mặt liền xị ra.

Cả trường này ai cũng ghép cặp Bạch Ninh Kiều cho Vệ Phong bởi khi đứng chung cả hai đều rất đẹp đối và được lòng mọi người.
- Thôi đi đừng đùa nữa.
Cả quá trình chạy, lâu lâu Khương Triết lại để mắt đến Bạch Ninh Kiều, không hiểu sao bản thân lại có hành động ấy, chỉ suy nghĩ đơn giản là do học sinh giỏi nên để ý một chút mà thôi.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời, không chạy mà chỉ đứng thôi mồ hôi cũng lã chã rơi xuống huống chi là đám học sinh kia.

Lúc đầu cũng muốn dễ dàng với bọn chúng nhưng rồi lại thích nghiêm khắc hơn, đã là giáo viên chủ nhiệm thì dễ dàng quá cũng là một tội rồi.

Xong ba vòng sân, cả lớp ngồi nghỉ bên ghế đá gần đó, cùng lúc ấy phái bên cạnh cũng có lớp học thể dục giống lớp cô.

Đưa mắt nhìn sang, lớp đó chính là lớp của Vệ Phong, bạn trai học đường đang được đồn ầm lên của Bạch Ninh Kiều.
Lúc đầu cô mong cậu ta không liếc nhìn hay có hành động thân mạt với mình nhưng có kẽ ông trời không thấu.

Vệ Phong cầm một chai nước đi đến chỗ của Bạch Ninh Kiều đang ngồi, đưa ra trước mặt cô.
- Bạch Ninh Kiều, cho cậu đấy, uống đi cho đỡ khát nhé.
Cùng lúc ấy ánh mắt mọi người đổ dồn về cặp đôi nam nữ kia, không những học sinh mà cả thầu giáo cũng như vậy, có điều Khương Triết không vui như đám học sinh của mình.
Bạch Ninh Kiều gượng gạo cầm lấy rồi nở một nụ cười.
- Cảm ơn.
- Có việc gì càn cứ gọi tôi nhé, tối sẽ giúp cậu.
- Ừm.
Vệ Phong vừa đi, cả hai lớp đều ồ lên, vui như được mùa vậy.

" ồ..."

- Yêu nhau luôn đi, ở đó mà dấu dấu giếm giếm nữa.
- Công nhận đẹp đôi thật.
Bạch Ninh Kiều để chai nước sang một bên, cô không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ của mình, thực sự trong hoàn cảnh này bản thân cô cũng rất khó xử.
Khương Triết bình tĩnh ngồi trên ghế riêng của giáo viên, từ từ mở sổ đầu bài ta xem như chứ có chuyện gì, tìm mọi cách để giúp cô giải vây.
- Bạch Ninh Kiều...
Bạch Ninh Kiều nghe loáng thoáng có tên gọi nhưng trong đầu chỉ nghĩ...!chắc là do mấy bạn trong lớp trêu mình nên không lên tiếng.
- Bạch Ninh Kiều.
- Dạ???
Bạch Ninh Kiều đi đến chỗ anh, đứng bên cạnh, suốt 2p sau Khương Triết mới lên tiếng.
- Hôm nay có bạn nào vắng không?
- Không có ạ.
- Được rồi, em về chỗ đi.
Cô quay người đi, vẫn không hiểu việc làm vừa rồi của anh cho lắm.

Tay liên tục gãi gãi đầu, đôi lông màu nhăn nhúm lại.
Thực ra Khương Triết làm như vậy cũng chỉ để không gây cho cô khó xử, là tâm điểm của bao nhiêu người thật sự rất ngột ngạt và khó chịu.

Đợi tâm trí của mọi người chuyển sang chủ đề khác Khương Triết mới để cho cô trở về chỗ.
????⬅⬅⬅⬅.


Bình luận

Truyện đang đọc