THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



Hóa ra người phụ nữ này tên là A Nguyệt.

Cô ta có một người em gái tên là A Mạn.

Hai chị em không có bố mẹ từ nhỏ, chỉ biết nương tựa vào nhau cùng lớn lên.

Khó khăn lắm họ mới được sống những tháng ngày bình yên thì Vương Dương xuất hiện.

Nam Dương nổi tiếng với thuật trấn áp.

Vì vậy những người tới chơi đều ít nhiều được nghe thấy những lời cảnh báo liên quan tới vấn đề này.

Vương Dương cũng vậy.

Nhìn bề ngoài Vương Dương cũng khá đàng hoàng, ra dáng.

Nhưng thực tế lại là một khách quen của mấy chốn đào hoa.

Tới Nam Dương, đương nhiên Vương Dương cũng muốn thử hương vị của các cô gái ở đây.

Nhưng hắn cũng là một kẻ thông minh.

Những câu chuyện về việc ngủ với các cô gái Nam Dương một đêm rồi bị họ dùng tà thuật trấn áp cũng không phải hắn mới nghe lần đầu.

Vì vậy lần này hắn cẩn thận hơn bằng cách đi bái kiến một thầy pháp trước.

Thầy pháp này cũng là một kẻ thực dụng, trọng tiền bạc.

Ông ta đã chỉ Vương Dương một chiêu.

Đó là chỉ cần hắn kiểm soát cô gái trước.

Đợi đến khi cô gái hành động lại thì hai bên có thể giao kèo là cũng hóa giải cho nhau.

Như vậy thì vạn sự đại cát.

Thế là Vương Dương bèn xin vị thầy pháp này một lá bùa yêu Phệ Tâm Hàng.

Và sau đó thì chắc chắn ai cũng đoán ra được kết cục.

Vương Dương gặp A Mạn và hạ bùa cô ấy thành công.

“Em gái tôi vốn hiền lành lương thiện, chưa bao giờ động chạm vào thứ gì dơ bẩn.

Hắn dựa vào cái gì mà nói những cô gái Nam Dương chúng tôi là người xấu?”
Căn phòng ngập tràn sự đau thương của A Nguyệt khiến tôi cũng như chìm xuống vực sâu.

“Theo tôi được biết, nếu bị hạ Phệ Tâm Hàng thì chỉ cần tìm thầy pháp để xử lý là được mà”.

Tôi lên tiếng.

A Nguyệt cười lạnh lẽo.

“Đúng vậy, đúng ra là có thể giải quyết được.

Nhưng người đàn ông đó đã quên rồi!”
“Hắn đã quên việc dùng Phệ Tâm Hàng lên em gái tôi!”
Đến bây giờ thì tôi đã cảm nhận được vì sao A Nguyệt lại hận Vương Dương tới tận xương tủy như vậy.

Hóa ra, từ đầu tới cuối Vương Dương không coi em gái A Nguyệt ra gì, hay nói cách khác, hắn chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể của đối phương…
Điều này đối với một cô gái luôn tràn đầy hi vọng về tình yêu chính là cú sốc và sự nhục nhã.

“Sau khi hắn bỏ đi, tôi đi tìm thầy pháp kia như một kẻ điên, nhưng tôi vẫn chậm hơn một bước.

Sau khi em gái tôi chịu đủ thể loại hành hạ do trúng loại bùa yêu kia thì nó đã rời bỏ tôi.

Đến lúc ra đi, nó vẫn ngóng chờ người đàn ông kia”.

“Anh nói xem, người đàn ông đó có đáng chết hay không?”
A Nguyệt ngẩng đầu, hỏi tôi với nước mắt rưng rưng.

Trước đó tôi còn giảng giải đạo lý với cô ta thì giờ bỗng không biết phải trả lời thế nào.

“A Mạn đã yêu hắn như vậy thì người làm chị như tôi đương nhiên sẽ tác thành cho con bé”.

Nói tới đây, A Nguyệt dường như đã kiệt sức.

“Tôi đi tìm thầy pháp độc ác nhất, dùng đôi chân của tôi để cầu xin ông ta dạy tôi tà thuật”.

“Tôi khổ sở vạn phần, khó khăn lắm mới thành công thì anh lại tới phá hoại”.

“Anh…anh cũng đáng chết…”
Nói xong, A Nguyệt gục đầu xuống và tắt thở.

Tôi thấy đường tam hỏa của cô ta le lói rồi sau đó tắt hẳn.

Sau khi cô ta tắt thở thì bỗng nhiên có rất nhiều sâu bọ bò ra.

Đám sâu bọ bò lên đen kịt người A Nguyệt.

Một người vừa mới nói chuyện với tôi giờ đã biến thành một đống xương trắng sau khi bị đám trùng bọ kia ăn hết thịt và nội tạng.

Đây chính là kết cục của tà thuật khi bị phản lại.

Tôi cũng lực bất tòng tâm.

Tôi thở dài, trong lòng cảm thấy muộn phiền không nói nên lời.

Trong cả câu chuyện này, A Nguyệt là người đáng thương khỏi phải bàn.

A Mạn càng vô tội hơn khi cũng chết vì liên lụy.

Mặc dù tôi giữ được mạng sống cho Vương Dương nhưng lại khiến A Nguyệt chết oan.

Tôi bỗng cảm thấy hoang mang.

Tôi không biết tôi làm chuyện này thì rốt cuộc là đúng hay sai.

“Tiểu, Tiểu Trương, con trai tôi thế nào rồi! Trời…sao lại thế này! Con trai tôi!”
Tào Mai kinh hãi kêu lên, kéo tôi ra khỏi cơn hoang mang.

Nhìn hai mẹ con bọn họ, tôi bỗng cảm thấy tức giận.

Tự nhiên tôi không muốn khiến ngũ quỷ tiêu tan ngay.

Vì hắn đã là một ác linh thì đáng để cho ác quỷ xử lý thêm chút nữa.

Tào Mai tiến gần tới Vương Dương, miệng không ngừng gào thét.

Dường như bà ta không dám tin, mới có vài ngày mà con trai mình đã thành ra bộ dạng không ra người không ra ma như thế này.

“Con hồ ly tinh kia đâu? Chắc chắn là do cô ta gây ra, tôi phải bóp chết cô ta! Tôi phải bóp chết cô ta! Á! Trời….

sao lại có một đống xương ở đây…”
Tôi nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, chỉ thầm cười lạnh, chẳng buồn nhúng tay vào.

Cả đêm qua tôi không ngủ.

Hôm nay lại vất vả cả ngày nên giờ tôi mệt tới mức chỉ muốn tìm một cái giường mà đánh một giấc.

Ra khỏi phòng của Vương Dương, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liễu Nguyệt Như đang đứng gần đó nhìn tôi.

Thấy tôi bước đi lảo đảo, cô ấy vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay tôi.

Chúng tôi không nói gì, chỉ dìu nhau ra khỏi biệt thự của nhà Tào Mai.

“Cảm ơn anh đã cứu anh họ tôi, mặc dù…anh ta không đáng được cứu".

Rõ ràng là cô cũng đã nghe được đoạn hội thoại giữa tôi và A Nguyệt khi nãy.

“Tôi cũng không biết anh làm vậy là đúng hay sai, nhưng tôi có một điều chắc chắn.

Trương Ly, anh là người tốt!”
Liễu Nguyệt Như đỏ bừng mặt khi nói ra câu nói đó.

Câu nói của cô ấy khiến tôi bừng tỉnh.

Hình như là tôi không nên xen vào chuyện này thật.

Nhưng những gì tôi làm không liên quan tới sự yêu ghét, thù hận giữa bọn họ.

Tôi chỉ làm việc mà mình cần làm.

Qua chuyện này tôi mới phát hiện ra mình còn phải trải nghiệm nhiều.

Việc đầu tiên cần làm là phải chuẩn bị cho mình một cái tay nải.

Là một thầy phong thủ mà đến một tấm bùa giấy tôi cũng không có.

Không thể cứ lần nào gặp chuyện là cũng lấy máu của mình ra được.

Thậm chí, lúc nãy khi cấp bách, tôi còn dùng cả hình nhân đang phong bế hồn phách của ông nội mình.

Chỉ có điều hồn phách của ông nội tôi đã tiêu tán, nếu không, chắc có lẽ cũng đã bị ngũ quỷ khóa lại rồi.

Nghĩ tới đây tôi bỗng xịu xuống.

Không biết giữa ông nội và kẻ dùng đạo thuật phía sau lưng ông rốt cuộc có mối quan hệ nhân quả như thế nào!

Liễu Nguyệt Như dìu tôi về biệt thự nhà họ Liễu.

Lúc này, hai vợ chồng Liễu Chấn Quốc cũng đã trở về.

Liễu Chấn Quốc xị mặt khi mở cửa nhìn thấy tôi.

Rồi sắc mặt ông ta chuyển sang tái mét khi thấy Liễu Nguyệt Như còn dìu tôi.

“Con đi đâu vậy! Không phải bảo con ở nhà đợi bố mẹ sao?”
Mặc dù Liễu Chấn Quốc mắng Liễu Nguyệt Như nhưng thực ra là cố ý nói cho tôi nghe.

“Mau vào trong đi, cậu Uy đợi con lâu lắm rồi đấy!”
Đến câu cuối cùng, Liễu Chấn Quốc mới nói vào trọng tâm….


Bình luận

Truyện đang đọc