THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



Khác với những tàn thi trong hố sâu, những tàn thi trên mặt đất hành động đều vô cùng lanh lẹ.

Dù ông Tôn có chút công phu nhưng cũng không thể chống đỡ được sự tấn công của nhiều tàn thi như vậy.

Nhất là những cái tay, cái chân kia, sau khi đứt rời khỏi cơ thể, trở thành một cá thể độc lập thì đã khiến số lượng đối thủ của ông Tôn tăng lên gấp đôi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông Tôn phải chật vật như vậy.

Điều đó cũng chứng tỏ, lần này chúng tôi thật sự đã gặp phải rắc rối to.

Nhưng dù rắc rối có lớn tới mức nào mà bắt tôi bỏ lại ông Tôn vào tháo mạng thì tôi cũng không thể làm được.

Tôi gầm lên, nhặt một cái xẻng dưới hố và lao về phía ông Tôn.

“Nghiệt đồ này! Người làm thầy đã liều mạng để giành lấy cơ hội thoát thân cho cậu, cậu không biết điều còn tới nộp mạng, cậu muốn môn phái của chúng ta đứt đoạn truyền thần phải không?”
Thấy tôi liều mạng xông vào đống tàn thi, ông Tôn bèn nổi giận.

“Truyền thần để sư thúc của tôi làm đi! Tôi nghĩ cách bảo vệ sư phụ trước rồi tính!”
Tôi dùng xẻng xúc một cái chân đang nhảy tới và cứng đầu đáp lại ông Tôn.

Khi tôi và ông Tôn đang chém giết ác liệt đám tàn thi thì bỗng có tiếng chuông nặng nề vang lên trong đêm.

Tiếng chuông giống như tiếng chuông trong những ngôi miếu, mạnh mẽ có lực, dội thẳng vào lồng ngực.

Âm thanh vang lên giống như tiếng mệnh lệnh.

Những tàn thi đang bò tới liên tiếp để cắn xé chúng tôi kia bỗng đứng khựng tại chỗ.

Tôi hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn về phía nơi phát ra tiếng chuông.

Có một ông già với mái tóc bạc và cơ thể lực lưỡng đang đứng trước cửa siêu thị.

Dù là đứng trong bóng tối nhưng quanh cơ thể ông ấy vẫn phát ra luồng khí thế khác thường, giống như một vị tiên nhân đã đắc đạo thành tiên, khiến người khác cảm nhận được sự uy nghiêm từ trong cốt cách.

Bên cạnh ông ta, chính là thi thể của ông nội tôi ở trong chiếc quan tài âm.

“Ông nội!”
Tôi kinh hãi.

Khi tôi đang liều mạng với đám tàn thi kia thì đã không hề phát hiện ra có kẻ đã tiếp cận chiếc quan tài, thậm chí còn kiểm soát cả thi thể của ông nội tôi!
“Ông là ai?”
Ngay khi tiếng chuông vang lên khống chế toàn bộ đám tàn thi kia là tôi đã biết thủ đoạn của người này bất phàm, hơn nữa thực lực còn vượt trên cả ông Tôn.

Nhưng dù ông ta là ai thì tôi cũng không thể để ông ta đưa thi thể của ông nội tôi đi một cách dễ dàng như vậy được.

“Ăn nói lịch sự chút!”.

Sau khi hừ giọng, ông cụ kia bèn lên tiếng.

Thế nhưng giọng nói không hề giống một người cao tuổi tóc bạc, mà giống một người đàn ông lực lưỡng hơn.

“Hôm nay, nể tình cậu là cháu của Trương Kinh, tôi tạm thời tha mạng cho cậu, lần sau gặp tôi, cậu sẽ không còn may mắn như vậy đâu”.

Kẻ đó mặc dù mang cốt cách thần tiên nhưng cách nói chuyện thì vô cùng ngạo mạn, không hề coi ai ra gì.

Sau khi nói xong, ông ta bèn quay người rời đi.

Thi thể của ông nội tôi cũng như có cảm ứng, bèn đi theo sau ông ta với vẻ cứng đơ.

“Ông đừng hòng đưa ông nội tôi đi!”
Tôi cuống cuồng, định lao lên ngăn lại nhưng đã bị ông Tôn đứng cạnh giữ chặt.

“Trương Ly, chúng ta không phải là đối thủ của ông ta.

Nếu như giờ cậu xông lên thì chắc chắn là sẽ chết không có đất chôn!”
“Nhưng ông ta đưa ông nội tôi đi rồi!”
Tôi nóng ruột gầm lên.

Mặc kệ ông ta là tiên nhân phương nào.

Giờ hồn thể của ông nội tôi đã bị nhà họ Uy khống chế, nếu đến thi thể của ông tôi cũng không giữ được thì tôi biết ăn nói với ông thế nào đây?
Mặc dù ông Tôn ra sức ngăn tôi lại, nhưng dù sao do chiến đấu với tàn thi quá lâu nên thể lực của ông ấy cũng không theo kịp.

“Mạo phép nhé đồ đệ!”
“Trong lúc cấp bách, ông Tôn bèn đánh mạnh vào ót tôi.

Tôi chỉ cảm thấy sau gáy đau kịch liệt, sau đó trước mặt tôi tối sầm, và tôi hoàn toàn mất đi tri giác…
Đợi đến khi tôi từ từ tỉnh lại thì trời đã sáng, tôi nằm trên giường của mình ở trong nhà.

Ông Tôn thì ngồi canh bên cạnh với đôi mắt thâm xì.

“Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại rồi, tỉnh lại là tốt, giờ tới lượt tôi ngủ”.

Thấy tôi mở mắt, ông Tôn mới ngáp ngắn ngáp dài, đứng dậy định rời đi.

Cảnh tượng hôm qua nhanh chóng tái hiện trong đầu tôi.

“Đợi đã!”
Tôi ngồi bật dậy, giữ ông Tôn lại.

“Ông giải thích rõ cho tôi, người tối qua là ai.

Tại sao ông lại ngăn tôi?”
Cảnh tượng cuối cùng khi thi thể của ông nội tôi bị đưa đi giống như một cơn ác mộng cứ quẩn quanh trong đầu tôi.

“Trương Ly, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi.

Làm người phải biết mình là ai, hành sự phải biết tự lượng sức, biết đến khi nào cậu mới có thể thay đổi được cái tật làm càn của mình chứ?”
Bị tôi chất vấn, ông Tôn không những không cảm thấy áy náy mà còn chau mày, quát tôi với vẻ mất kiên nhẫn.

“Với tình hình tối qua, chúng ta có thể sống sót trở về đã là may mắn vạn lần rồi.

Nếu không, thì tại đống đổ nát của tập đoàn Phương Viên đó đã có hai thi thể bị cắn nát rồi cũng nên!”
“Còn cái thi thể kia có phải là ông nội cậu hay không thì chúng ta cũng không chắc chắn.

Vì một cái xác không xác định mà lôi cả mạng mình vào thì cậu thấy có đáng hay không?”
Ông Tôn nói với vẻ sành sỏi khiến tôi nhất thời chẳng thể phản bác.

“Thế nếu là thi thể của ông nội tôi thật thì sao?”
Tôi biết ông Tôn nói không sai, nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm.

“Nếu đúng là thật thì chúng ta sẽ nghĩ cách, lấy lại là được”.

Ông Tôn nói với vẻ rất thong dong, đơn giản.

Nhưng trong lòng tôi như có một quả cân đè lên vậy, một cảm giác bực bội không nói nên lời.

“Vậy người tối qua ông có quen không?”
Tôi không nói lại được ông Tôn về vấn đề thi thể nên không định tranh luận nữa.

Sau khi trầm ngâm một lúc, tôi lại đổi chủ đề.

Lần này, ông Tôn trả lời tôi rất nhanh.

“Không quen, có thể là vị cao nhân ẩn thế nào đó đi ngang qua nên tiện thể cứu chúng ta thôi”.

Nói xong, ông Tôn lại ngáp và rồi mặc kệ tôi, ông quay người đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng ông Tôn đi ra, tôi chìm vào im lặng.

Ông Tôn không hề nói thật với tôi.

Người đó đã nhắc tới tên của ông nội tôi nên có lẽ ông ta biết ông tôi.

Mà phản ứng tối qua của ông Tôn thì hình như là khá kiêng dè người đó.

Vì vậy ông ấy nói không quen thì tôi không tin.

Trước khi gặp người này, ông Tôn luôn nói thật với tôi.

Nhưng lần này, tại sao ông ấy lại muốn giấu tôi? Tôi càng nghĩ càng thấy bực bội và càng cảm thấy hình như mình đang rơi vào âm mưu cực lớn nào đó.

Nhưng với khó khăn hiện tại thì tôi thực sự cũng hết cách.

“Không được, mình phải quay về thôn nhà họ Trương một chuyến!”
Trước đó tôi luôn muốn quay về thôn, nhưng vì đủ các thể loại nguyên nhân nên đã bị trì hoãn.

Lần này, tôi không còn lý do gì để chần chừ nữa.

Tôi phải quay về hỏi bố tôi.

Thi thể của ông nội tôi, rốt cuộc có bị ai động vào hay không.

Năm đó, khi ông nội tôi mất, dù tôi có tham gia canh giữ linh cữu, nhưng khi xuất quan, bố lấy lý do được ông nội dặn dò nên sống chết cũng không cho tôi đi theo.

Vì vậy, thi thể của ông nội có được yên vị trong lòng đất hay không thì tôi không được tận mắt chứng kiến.

Nhớ tới cỗ quan tài âm…và nghi thức tế bái đã là chuyện của nhiều năm trước cùng với cả cái thị trấn ma kia cũng đã được mở ra nhiều năm thì tức là nếu cỗ quan tài âm đó đúng là của ông nội tôi thì nó cũng đã được chôn dưới đất từ rất lâu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc