THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



Tôi đã từng nghĩ tới hàng vạn khả năng nhưng không ngờ lại nhìn thấy hồn thể của ông nội mình ở phía sau Uy Chính Thiên.

Không phải ông đã trúng phải Thất sát tỏa hồn trận, bị ngũ quỷ mài mòn hồn thể và bị hồn bay phách tán rồi sao? Tại sao giờ lại biến thành Quỷ tiên xuất hiện phía sau lưng Uy Chính Thiên chứ?
“Ông nội phải không?”
Tôi thử gọi một tiếng.

Không hề có tiếng đáp lại.

Ông nội chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Uy Chính Thiên và nhìn tôi.

“Cảm giác thế nào khi một lần nữa gặp lại người thân? Cậu nên cảm ơn tôi mới phải.

Nếu không có tôi thì giờ cậu còn có thể gặp lại ông nội mình hay không?”
Uy Chính Thiên vô cùng cuồng ngạo, cậu ta nhìn tôi với vẻ trịch thượng.

“Phải công nhận rằng ông nội cậu bản lĩnh đầy mình, là một cao nhân hiếm có.

Chỉ có điều dù ông ta có tính toán thế nào thì cũng không tính qua khỏi nhà họ Uy.

Cuối cùng vẫn bị rơi vào tay chúng tôi và ngoan ngoãn làm một tiên bảo hộ”.

Từng từ từng chữ của Uy Chính Thiên giống như kim châm khiến tôi khó chịu vô cùng.

Tôi mở mắt trân trân nhìn ông nội đứng sau lưng cậu ta.

Dù ông không nói gì nhưng ánh mắt ông nhìn tôi vẫn y như lúc còn sống.

“Uy Chính Thiên! Rốt cuộc cậu có mục đích gì!”
Tôi nghiến răng, gằn ra từng chữ.

Vào cái ngày tôi rời khỏi thôn nhà họ Trương tới đây, có lẽ tôi đã rơi vào cái bẫy động trời này rồi.

Nhưng giờ tôi không thể gieo quẻ, nên không thể bói ra được có vấn đề gì ở bên trong.

“Mục đích là gì sao?”
Có vẻ Uy Chính Thiên thích thú lắm khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của tôi.

Cậu ta đưa tay lên cấu vào chiếc quan tài màu đỏ.

Cùng với động tác ngón tay đưa lên hạ xuống của cậu ta, ông nội tôi bỗng chau mày giống như bị va đập mạnh khiến cả hồn thể khẽ run lên.

“Mục đích đương nhiên là để ông nội cậu giúp nhà họ Uy chúng tôi thống trị thiên hạ rồi!”
Uy Chính Thiên lên giọng đầy cuồng ngạo.

“Hừ, nếu không phải ông nội cậu hồ đồ ngu xuẩn thì mục đích đó đã thành công từ hơn hai mươi năm trước rồi! Năm đó, khi ông cụ nhà họ Uy chúng tôi đích thân ra mặt mời ông nội cậu, ông ta không những không chấp nhận ý tốt của nhà họ Uy mà còn đối đầu với chúng tôi.

Vậy chẳng phải là tự tìm đường chết, tự tìm đau khổ thì là gì?”
Vừa nói, Uy Chính Thiên vừa nhìn tôi vẻ vẻ khinh thường.

“Năm xưa ông nội cậu hồ đồ.

Không ngờ giờ đây cậu cũng y như vậy.

Không chỉ tự coi mình thanh cao mà còn mở miệng ra là nói chuyện thiên đạo thị phi, nhân quả luân hồi, tất cả đều là đạo đức giả! Cuối cùng chẳng phải vẫn là nhà họ Uy chúng tôi làm chủ thiên hạ hay sao”.

Nói tới đây, đôi mắt Uy Chính Thiên tràn đầy sự cuồng ngạo.

Tôi mất một hồi lâu không nói ra được một lời nào.

Lúc này tôi mới hiểu ra, hóa ra mục đích ngay từ đầu của nhà họ Uy chính là nhằm vào ông nội tôi!
“Uy Chính Thiên, nhà họ Uy muốn thực hiện giấc mộng thiên thu làm chủ thiên hạ thì e rằng sẽ bị ông trời trừng phạt mà thôi!”
Vừa nói xong, tôi bỗng ho mạnh vài cái, sau đó nôn khạc ra một ngụm máu tanh.

“Có bị trời phạt hay không, không tới lượt cậu nói.

Hôm nay tôi sẽ để khiến cậu phải chết.

Đợi sau khi cậu chết rồi thì sẽ ở cùng ông nội mình và làm Quỷ tiên cho tôi!”
Uy Chính Thiên thấy tôi khó thở thì cũng chẳng buồn phí sức với tôi nữa.

Cậu ta xoay cổ tay, một con dao găm khắc hình bảy con rồng lập tức xuất hiện.

“Phía sau cậu có một tiên gia lợi hại, tôi không thể nào phá hỏng một cách phí công được, để tôi khóa thần thức của cậu trước rồi từ từ luyện hóa cũng chưa muộn”.

Nói xong, Uy Chính Thiên vung tay, con dao nhắm thẳng vào thiên linh cái của tôi.

Lúc này tôi như nỏ đã lấy hết đà, chẳng thể chống chọi lại được gì nữa.

Tôi nhìn ra phía sau Uy Chính Thiên.

Lúc này, ông nội cũng đang nhìn tôi.

Chỉ có điều từ ánh mắt rối rắm của ông, tôi không hề nhìn thấy sự đau thương mà ngược lại…thấy một niềm…vui mừng.

“Nhóc con được đấy, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám hại người à?”
Một tiếng quát đầy tức giận từ xa vọng tới.

Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập chạy về phía tôi.

Đồng thời, tiếng ‘keng’ giòn dã vang lên, không biết thứ gì đã đập lên cánh tay cầm dao của Uy Chính Thiên khiến con dao bắn ra xa.

Uy Chính Thiên chộp lấy cánh tay đau nhói của mình, chau mày ngẩng lên nhìn.

“Nhà họ Uy các người làm ít chuyện phi lý quá hay sao mà còn cứ bám lấy người nhà họ Trương không chịu buông!”
Cũng không biết là ông Tôn đã dùng công pháp gì mà rõ ràng là âm thanh đang ở cách xa cả hàng trăm mét thì trong chớp mắt người đã đi tới ngay trước mặt.

Ông ấy giống như Kinh Kong đứng chặn trước mặt tôi với khí thế hừng hực cao hơn cả Uy Chính Thiên.

“Cái ông họ Tôn kia, phái Mao Sơn của các ông cũng quản rộng gớm nhỉ? Không chỉ phá hủy Miêu quỷ của nhà họ Phương mà giờ còn tới phá hỏng chuyện của nhà họ Uy chúng tôi nữa sao?”
Hình như Uy Chính Thiên cũng biết ông Tôn nhưng giọng điệu thì không chút khách sáo.

“Một thằng nhóc như cậu thì hiểu cái gì? Thu giữ Miêu quỷ của nhà họ Phương là vì phía đó làm điều sai trái bị cắn trả, tôi cứu họ thì có, sau này đó sẽ là một chuyện làm công tích đức đó”.

Nhắc tới chuyện về Miêu quỷ, ông Tôn cảm thấy tự đắc lắm.

Gặp phải kẻ mặt dày như ông Tôn, thì nắm đấm của Uy Chính Thiên không khác gì bị đấm vào bọt biển, chẳng có chút tác dụng gì.

“Dù nói thế nào thì đây cũng là chuyện giữa nhà họ Trương và nhà họ Uy chúng tôi, không liên quan gì tới ông.

Hơn nữa, giờ các người đang ở địa bàn của nhà họ Uy, lẽ nào ông không sợ sẽ không ra nổi khỏi đây sao?”
Hình như Uy Chính Thiên khá kiêng dè ông Tôn.

Dù cậu ta nói giọng uy hiếp nhưng vẫn có thể nghe ra một chút nhượng bộ trong đó.

“Nói cậu là thằng nhóc thì đúng là thằng nhóc thật.

Đây là đệ tử của tôi, nên đương nhiên chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi rồi.

Cậu muốn mạng của cậu ấy thì phải hỏi xem ông Tôn của cậu có đồng ý hay không chứ!”
Nói xong, ông Tôn xắn tay áo, làm ra vẻ khó nhằn.

“Địa bàn của nhà họ Uy thì làm sao? Bản lĩnh của tôi đây đến ông già nhà cậu cũng từng được lĩnh giáo đấy.

Muốn giữ chân tôi ở đây sao, các người còn non xanh lắm!”
Nghe nói vậy thì có thể thấy mối quan hệ giữa ông Tôn và nhà họ Uy khá sâu sắc đấy nhỉ.

Tôi biết ông Tôn là người ăn nói ngay thẳng.

Ông ấy nói ra được thì chắc chắn là làm được.

Quả đúng như vậy.

Uy Chính Thiên lập tức tối mắt.

Hình như cậu ta đang cân nhắc gì đó, cuối cùng thì vẫn quyết định không đối đầu với ông Tôn.

“Hừ, thôi bỏ đi.

Dù sao cậu ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa, tôi cũng chẳng phải vội.

Có điều ông Tôn, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.

Dám nhận cậu ta làm đệ tử thì ông cũng cách cái chết không còn xa đâu!”
Nói xong, Uy Chính Thiên dùng lực vỗ mạnh vào chiếc quan tài màu đỏ.

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Tôi nhìn thấy ông nội hóa thành một làn khói xanh và bay vào trong chiếc quan tài.

Tôi cảm thấy sốt ruột nhưng chẳng thể làm gì khi thấy Uy Chính Thiên thu hồn thể của ông nội và quay người bỏ đi.

Đợi Uy Chính Thiên đi khỏi, ông Tôn mới quay người lại.

Ông ấy không vội đỡ tôi dậy mà chỉ vuốt cằm rồi ngồi xuống trước mặt tôi và quan sát tôi một hồi lâu.

“Tiên gia của cậu nhẫn nhịn ghê nhỉ.

Cậu sắp mất mạng tới nơi mà tiên gia cũng không chịu xuất hiện để giúp cậu.

Lẽ nào cậu giống tôi, đều là đệ tử của Đạo gia?”.


Bình luận

Truyện đang đọc