THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



Ông cụ Tôn thấy vậy thì vội vã chạy tới vỗ vào lưng bà cụ kia hai cái.

Tôi ngơ ngác nhìn theo.

Vốn tôi đã là kẻ làm việc vô tổ chức vô kế hoạch rồi mà ông cụ Tôn cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là bao.

Vốn dĩ việc lạc trong thị trấn quỷ này đã khiến tính mạng của hai chúng tôi gặp nguy hiểm rồi, vậy mà ông ấy còn chủ động đi chọc một con quỷ? Bà cụ kia vừa bị vỗ một cái thì nghi hoặc quay đầu lại nhìn hai chúng tôi.

Ông cụ Tôn không có vẻ gì là sợ sệt, ngược lại còn cười hi hi với bà cụ.

Sau đó ông ấy giơ tay lên cho bà ta nhìn sợi dây màu đỏ trong tay mình.

"Hai người cũng thật đáng thương.

Bỏ đi, vậy đi cùng tôi đi".

Có lẽ bà cụ này đã tìm được một con quỷ chết thay cho nên tâm trạng không hề tệ.

Vậy nên bà ta cũng chẳng thèm so đo với ông cụ Tôn.

Có điều bà cụ vừa nói xong thì đột nhiên không gian xung quanh im lặng như tờ, như thể có ai đó vừa ấn vào nút tắt tiếng vậy, tất cả mọi âm thanh đột nhiên biến mất.

Tôi vội vã quay đầu nhìn tứ phía.

Đây đâu phải chốn đồng không mông quạnh nào, rõ ràng tôi đang đứng trên một con phố yên lặng không tiếng động.

Các tòa nhà cao tầng bên cạnh mọc lên san sát như rừng cây, một số còn sáng ánh đèn.

Nhưng quan trọng nhất là nơi này cách chỗ chúng tôi vừa lên xe ban nãy không hề xa.

Thậm chí cả bãi phế tích của tập đoàn Phương Viên cũng xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.

"Mẹ nó, sơ sót một chút mà suýt mất mạng trong cái thị trấn quỷ này!"
Ông cụ Tôn nãy giờ im lặng không nói giờ đột nhiên chửi thề một câu.

Tôi ù ù cạc cạc, còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu cũng thấy rồi đấy, tài xế taxi ban nãy là kẻ buôn âm gian, cái xe của gã là một chiếc xe tang.

Những năm trước, loại xe này chỉ là hàng mã làm bằng giấy thôi, cho nên vừa nãy khi lên xe tôi đặc biệt lưu ý quan sát.

Tôi bảo gã bật máy thu âm lên.

Thật không ngờ người âm giờ mạnh tay thật, dùng luôn cả xe thật".

Ông cụ Tôn đến giờ vẫn còn sợ hãi.

Dù là ai thì sau khi đi một vòng thị trấn quỷ ra cũng không thể bình tĩnh được.

"May mà gặp được một con quỷ chết thay, không thì hai chúng ta cũng chỉ có nước bỏ mạng ở đó".

"Không đúng, sư phụ, sao tôi cứ cảm thấy chúng ta phải đi tới mười mấy dặm đường rồi thế nhỉ? Sao vẫn còn quanh quẩn ở đây chứ?"
Tôi bóp bóp cái bắp chân đã tê cứng, hỏi với vẻ khó hiểu.

Ông cụ Tôn "hứ" một cái.

"Cậu cho rằng cái thị trấn quỷ này thực sự rộng lớn sao? Thực ra nguyên lý của nó cũng chẳng khác gì bị ma giấu cả.

Bọn chúng nhốt ta ở nơi giao giữa âm thế và dương thế.

Ban nãy nhìn thì có vẻ như chúng ta đã đi một quãng đường rất xa, nhưng thực chất chỉ đang đi vòng tròn mà thôi.

Nếu không mở được cánh cửa dương gian thì hoặc chúng ta thành hai con quỷ chết thay, hoặc chúng ta cũng chết vì mệt ở đó.

"Vậy còn bà cụ vừa nãy là sao?"
Tôi tiếp tục hỏi.

"Bà cụ đó đã tìm được quỷ chết thay, cho nên đang chuẩn bị đầu thai hoàn dương.

Cũng may chúng ta số hên, lại thêm bà cụ đó khá tốt bụng, đồng ý đưa chúng ta ra cùng.

Nếu không thì chúng ta chỉ có nước chết".

Nghe ông cụ Tôn nói, tôi đại khái đã hiểu ra tình hình.

Cụ bà đó đang đi đầu thai nên đương nhiên phải ra khỏi thị trấn quỷ, như vậy chúng tôi có thể theo bà ấy đi cửa phụ, trở về dương thế.

Nghĩ vậy tôi toát mồ hôi lạnh, nhất thời không biết chúng tôi gặp vận may hay gặp vận đen nữa.

"Sư phụ, cái chuông đồng nhỏ trên cổ chân sư phụ cũng là một món pháp khí gì đó sao? Trước đó gã lái xe kia có vẻ khá sợ nó, vậy tại sao sư phụ không dùng nó lúc ở thị trấn quỷ?"
Tôi lại cúi xuống nhìn sợi dây màu đỏ trên tay, nó vẫn còn ở đó.

Tôi kinh ngạc.

"Sư phụ, sợi dây màu đỏ này vẫn còn, lẽ nào cuộc mua bán này vẫn chưa kết thúc?"
Ông cụ Tôn khịt mũi một cái.

"Không sao, khi trời sáng sợi dây này sẽ tự đứt.

Tên tài xế đó quả thực tâm cơ khó lường nhưng lần này gã đã xem thường chúng ta rồi.

Sản phẩm chưa được bán đi thì danh tiếng của gã cũng coi như bỏ, sau này báo ứng cũng sẽ đến tìm gã".

"Có điều đây cũng là do gã tự chuốc lấy thôi, hai chúng ta còn sống sờ sờ thế này mà gã dám kéo chúng ta xuống thị trấn quỷ".

"Làm trái quy tắc thì sẽ phải chịu hình phạt thích đáng, không thể trách người khác được".

"Có điều giờ trên tay cậu vẫn còn sợi dây này lại là việc tốt, đề phòng những kẻ buôn âm gian khác muốn giở trò với chúng ta".

Nghe ông cụ Tôn nói vậy tôi mới yên tâm trở lại.

Tôi móc điện thoại ra nhòm một cái, cảm giác như chúng tôi đã đi đi lại lại trong thị trấn quỷ mấy tiếng rồi, nhưng thực ra mới chỉ có mười lăm phút trôi qua mà thôi.

Dựa vào địa chỉ mà Phương Tuyết cho, chúng tôi tìm tới nhà cô ta.

Xem ra nhà họ Phương thực sự sa sút rồi, giờ họ ở trong một căn nhà nằm trong góc một khu dân cư nhỏ.

Căn hộ này bất kể là vị trí hay là ánh sáng đều không phải dạng cao cấp.

Từ dưới lầu nhìn lên, nhà họ Phương vẫn còn sáng đèn.

Mặc dù im lặng nhưng không có tà khí bao quanh.

Vẫn ám ảnh vì chuyện Miêu quỷ lần trước nên tôi và ông cụ Tôn không vội gõ cửa ngay mà áp sát cửa nghe ngóng một lúc.

Bên trong loáng thoáng có tiếng Phương Tuyết nói chuyện, nhưng không nghe thấy bất cứ ai khác trả lời.

Như thể Phương Tuyết đang nói chuyện một mình vậy.

"Sư phụ, sư phụ thấy có vấn đề gì không?"
Giọng tôi có chút chột dạ.

Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, tôi đã không còn vẻ tự tin bộp chộp như trước mà cũng bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.

"Tạm thời thì chưa thấy vấn đề gì, cứ gõ cửa đã rồi tính".

Dây thần kinh tôi căng như dây đàn, đưa tay lên gõ cửa.

Phương Tuyết nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt Phương Tuyết đỏ ửng lên, không quan tâm ông cụ Tôn đang đứng bên cạnh mà nhào vào lòng tôi.

Kể ra cũng buồn cười, tôi và Liễu Nguyệt Như tình trong như đã mặt ngoài còn e, nhưng chúng tôi còn chưa từng tiếp xúc với nhau thân mật thế này.

Vậy mà tôi đã ôm Phương Tuyết tận mấy lần, nếu nói trong lòng không hề dao động chút nào, thì có lẽ là nói dối...!
"Trương Ly, tôi phải làm sao đây? Bố tôi phát điên rồi..."
Phương Tuyết nhìn thấy tôi thì cảm giác như tìm thấy một chỗ dựa, gục đầu vào vai tôi vừa khóc sướt mướt vừa nói.

Thực ra tôi không quá ngạc nhiên khi nghe Phương Tuyết nói vậy.

Từ lúc gọi điện thoại tôi đã có thể nghe ra, hoặc Phương Thiên Vỹ đang cố tình giả thần giả quỷ với tôi, hoặc là thần kinh ông ta không bình thường.

"Không, bất luận ra sao chúng ta cũng phải vào trong xem xét rồi nói".

Phương Tuyết cứ bò lên người tôi như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Tôi hơi ngại ngùng liếc nhìn ông cụ Tôn mặt khinh thường đang đứng bên cạnh, ra hiệu Phương Tuyết đưa chúng tôi vào trong phòng.

So với biệt thự trước đó của nhà họ Phương thì căn nhà này nhỏ đến mức đáng thương.

Nhưng đối với tôi mà nói thì đây vẫn là một căn nhà xa hoa rộng rãi.

Chúng tôi đi qua phòng khách, đi vào phòng ngủ trong cùng.

"Hai người cẩn thận một chút, nếu bệnh của bố tôi phát tác có thể khiến hai người bị thương".

Phương Tuyết vẻ mặt sợ hãi, xem ra trước đó đã từng chứng kiến Phương Thiên Vỹ lên cơn rồi.

Tôi gật đầu, lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Ai ngờ tôi vừa mở cửa thì người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Liễu Chấn Quốc.

"Ông? Sao ông lại ở đây?"
Việc Liễu Chấn Quốc xuất hiện ở đây khiến tôi vô cùng sửng sốt.

Hiện giờ tôi còn chưa biết ông ta ở phe địch hay phe ta.

Tự nhiên gặp ông ta ở đây khiến tôi nhất thời hoảng loạn, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Nhưng Liễu Chấn Quốc như thể đã chờ tôi từ lâu lắm rồi, ánh mắt ông ta nhìn tôi không có vẻ căm ghét thù địch như lúc trước.

Ông ta bình tĩnh cất tiếng chào tôi.

"Trương Ly, cậu đến rồi, tôi đợi cậu lâu rồi...".


Bình luận

Truyện đang đọc