THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



Trong lòng tôi có dự cảm không lành.
Quả nhiên, sau khi vào phòng ngủ của nhà thím Tiết, tôi cũng nhìn thấy một thi thể đã thối rữa nặng nề trên giường họ!
“Chuyện, chuyện này là sao?!”
Cứ cho tình trạng này xuất hiện ở nhà người thợ xây chỉ là một trường hợp đặc thù đi.

Nhưng nhà thím Tiết cũng xuất hiện tình trạng y hệt, thế thì hơi vô lý.
“Ai mà biết chứ! Tối hôm qua chú vẫn bình thường lắm.

Chú còn ăn một bát cháo ngô rất to, khen ngon rồi bảo thím hôm nay nấu tiếp.

Vậy mà sáng sớm nay, thím lại bị mùi hôi thối này làm cho tỉnh giấc!”
Nói đến đây, thím Tiết lại gào khóc thê lương.
“Đúng là ác nghiệt! Ai mà ngờ, thím vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt thối rữa của chú cháu chứ! Là tạo nghiệt! Là gây ra tội ác!”
Thím Tiết khóc đến mức thở không ra hơi, khiến vợ người thợ xây lại gào khóc tiếp, còn gật đầu như
giã tỏi.
Tôi hiểu ý của bà ấy.

Ý ở đây là, tình trạng của người thợ xây và chồng thím Tiết đều giống hệt nhau.
Người đàn ông của hai gia đình đều chết bất đắc kỳ tử, không những vậy, còn thối rữa nặng chỉ trong một đêm.

Chuyện này quá đỗi lạ kỳ! Nghe tiếng gào khóc không dứt ở bên ngoài khiến chân tay tôi lập tức tê rần.
Không lẽ, tất cả gia đình trong thôn đều gặp phải tình trạng này? Tôi cắn răng an ủi hai người phụ nữ, sau đó sốt ruột rời khỏi nhà thím Tiết
và chạy vội về nhà.
Dọc đường đi, tôi liên tục nhìn thấy những người phụ nữ vừa khóc vừa chạy ra kêu cứu.
Tôi đã nhanh chóng phát hiện ra một điều lạ lùng hơn.
Trên đường về, tôi chỉ trông thấy phụ nữ, không hề có bóng dáng đàn ông.
Thậm chí, tôi còn chẳng thấy đứa bé trai nào cả.
Mà càng đi, tôi càng cảm thấy chân mình như dính chì, nặng nề vô
cùng.
Khó khăn lắm mới về đến nơi, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, ba người kia đều bị đánh thức bởi tiếng gào khóc trong thôn.

Họ đang đứng trước cửa với gương mặt kinh ngạc và đưa mắt nhìn xung quanh.
Vừa trông thấy tôi, ông Tôn lập tức tiến lại hỏi.
“Chuyện gì vậy, Trương Ly? Sao lại có nhiều tiếng khóc như vậy?”
Tôi ngước nhìn ông ấy với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Sư phụ, trong thôn xảy ra chuyện lớn rồi.

Có người chết”.
Sau đó, tôi mô tả ngắn gọn những chuyện mà tôi vừa nhìn thấy cho ông Tôn biết.
Nghe tôi nói xong, ông Tôn và Tam Thanh đều hơi kinh ngạc, đặc biệt là sư phụ.

Sau khi nghe tôi nói người chết đều là đàn ông, sắc mặt của ông ấy trở nên trắng bệch.
“Trương Ly, đi xác nhận xem có phải đàn ông của mỗi nhà đều đã
chết cả hay không.

Nhanh lên!”
Không biết ông ấy đang nghĩ đến điều gì mà giọng điệu lại lo lắng và nghiêm túc đến thế.
Nghe dặn dò xong, tôi không dám chậm trễ, lập tức chạy đến các hộ để hỏi chuyện.
Điều đáng sợ nhất là, quả nhiên giống với dự đoán của tôi và sư phụ, đàn ông của mỗi nhà đều chết trên giường vào tối qua.

Hơn nữa, thi thể đều thối rữa chỉ trong một đêm.
Không, không chỉ có đàn ông, mà cả bé trai, thậm chí mấy thằng bé
còn đang quấn tã cũng chịu chung số phận! Chỉ trong một đêm, nam giới của thôn đều đã chết sạch, ngoại trừ tôi!
“Hỏng rồi, hỏng rồi.

Sao tôi lại không nghĩ đến chứ! Tôi quả thực đánh giá thấp nhà họ Uy quá rồi.

Không ngờ bọn họ vừa ra tay thì đã dùng đến loại tà thuật hung hiểm như vậy!”
Sau khi nắm rõ tình hình trong thôn, sư phụ lộ rõ vẻ hối hận, còn tức giận đến mức giậm chân.
“Rốt nhà họ Uy đã làm gì thôn chúng tôi?!”
Vừa nghe được chuyện này do nhà họ Uy gây ra, tôi lập tức siết chặt tay lại và nghiến răng ken két.
“Huyết giáng, đây chính là huyết giáng! Không giải được.

Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao Nguyễn Thanh Nhi lại ẩn náu ở nơi này.

Cô ta dùng bọ hung làm thuật dịch dung, trốn khỏi tầm mắt của tất cả chúng ta và đến Trương gia thôn, hoá ra là để làm huyết giáng!”
Sắc mặt của ông Tôn trở nên khó coi vô cùng.
“Cô ta đã dùng máu của đàn
ông ở Trương gia thôn làm máu dẫn, rồi thực hiện huyết giáng.

Tôi còn đang thấy khó hiểu, với năng lực của cô ta, sao lại dễ dàng bị một con chó nhỏ cắn chết như vậy.

Hoá ra là vì cô ta hạ huyết giáng nên thể lực đã kiệt quệ rồi”.
Tôi nghe mà hãi hùng.
Nhà họ Uy thực sự ra tay với cả Trương gia thôn này ư? Chẳng lẽ trong mắt họ, mạng người lại không đáng một xu sao?!
“Sư phụ, có cách nào để phá giải hay không?”
Tôi nhìn ông ấy với vẻ sốt ruột.
Trương gia thôn là nơi tôi khôn lớn, tôi không thể giương mắt nhìn nó bị huỷ hoại trong tay nhà họ Uy.
Ông Tôn lắc đầu chán nản.
“Vừa nãy tôi đã nói rồi đấy, không giải được.

Huyết giáng trả giá bằng mạng sống.

Người bình thường không thể hạ huyết giáng đâu, chỉ e chưa kịp làm xong thì đã bị tà thuật này cắn ngược lại rồi.
Chỉ có cổ nữ mới làm được.
Thế nên, loại tà thuật đặc thù này hoàn toàn không có cách giải”.
Nghe ông ấy nói xong, tôi lại càng lo lắng hơn.
“Sư phụ nói không giải được, vậy sao tôi lại không bị gì?”
Tôi cũng đang lo đến váng cả đầu rồi.

Chỉ vì muốn chứng minh huyết giáng này không phải không có cách giải, giọng điệu của tôi khi nói chuyện với sư phụ còn có vẻ hơi công kích.
Có điều, câu hỏi này của tôi
đúng là khiến ông ấy phải suy nghĩ.
Ông Tôn nghiêng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
“Quả thực tôi không trả lời được câu hỏi này của cậu.

Theo lý mà nói, mục tiêu lớn nhất của nhà họ Uy là cậu.

Nhìn phản ứng của Nguyễn Thanh Nhi cũng thấy được người mà cô ta chủ yếu nhắm vào là cậu.

Nhưng tại sao cậu lại không bị gì?”
Sau khi hỏi ngược lại tôi với vẻ nghi hoặc, ông ấy lại lắc đầu.
“Không, dù có nói thế nào đi nữa, thì huyết giáng một khi đã hạ sẽ
không có cách hoá giải.

Bây giờ cậu không sao, chỉ có thể chứng minh trước khi cậu bị hạ huyết giáng thì đã được ai đó phá giải rồi”.
Lời này của ông Tôn nghe rất có lý, nhưng tôi vẫn khó lòng chấp nhận.
Ông nội, người từng hết lòng gìn giữ và làm mọi chuyện để bảo vệ tôi, đã qua đời.

Người duy nhất có thể giúp tôi phá giải - ông Tôn và Tam Thanh, thì lại không biết gì về chuyện này.

Vậy thì còn có ai biết trước âm mưu động trời ấy và giải huyết giáng cho tôi chứ?!
“Chẳng lẽ là bố mẹ cậu?”
Đúng lúc này, Tam Thanh bỗng tiến đến và chen vào một câu.
Tôi ngẩn ra, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
“Không đâu.

Bố mẹ tôi vốn không hiểu chuyện âm dương…”
Vừa nói đến đây, tôi bỗng nhiên nhớ lại chuyện Nhị Cẩu từng kể, bố mẹ tôi thờ cúng một con chó mực.
Tuy khi ấy Nhị Cẩu đã là người chết, nhưng hồn thể của anh ấy vẫn
không biết bản thân đã qua đời, nên vẫn còn lưu giữ mọi ký ức lúc còn sống.
Nếu bố mẹ tôi thực sự không biết về chuyện âm dương, vậy tại sao họ lại vô duyên vô cớ thờ cúng một con chó mực? Mà từ sau khi chúng tôi vào thôn đến nay, hành động của bố tôi rất khác thường.
Mọi chuyện, đều có vẻ kỳ lạ vô cùng.
Thấy tôi chần chừ, Tam Thanh đã đoán được tôi đang nghĩ gì.
Đi đến trước mặt tôi, Tam
Thanh nghiêm nghị vỗ vai tôi, vừa nhìn tôi vừa nói:
“Trương Ly, cậu tin hay không thì tuỳ, nhưng tôi cảm giác người trong nhà cậu đều không đơn giản, đặc biệt là bố cậu.

Lúc bói quẻ, tôi có thể nhìn thấy bố cậu không phải là người bình thường.

Bố cậu có khả năng nhìn thấu âm dương”.
“Nên tôi đoán, sở dĩ cậu có thể thoát khỏi lần huyết giáng này, chắc chắn là nhờ bố cậu đã phát hiện từ trước và hoá giải giúp cậu”.
“Có điều, chuyện tôi đang lo lắng hơn cả chính là tình trạng hiện
giờ của bố cậu như thế nào…”.


Bình luận

Truyện đang đọc