THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Gốc trúc to bằng vại nước, không chỉ mỗi thân cây mà ngay cả những cọng lá đều trắng bóng như tuyết ngọc, ánh sáng thần thánh rọi khắp.

Nó chọc thẳng vào trong hư không, chẳng hề giống như những cây trúc cao thẳng tắp như bình thường, nó cứ như Cầu long, thân cây uốn lượn đầy cứng cáp, phiến lá rậm rạp tỏa ánh sáng lộng lẫy.

Khí hỗn độn đi kèm, bên dưới gốc hình thành một vũng nước, chất lỏng bên trong trắng tinh tỏa hương thơm nức mũi.

Chỉ là, những cảnh tượng thần thánh này cũng không hề làm Thạch Hạo trở nên say đắm, trái lại toàn thân hắn lạnh lẽo, dấu vết cổ xưa tỏa ánh tím lấp lánh bên trên vách đá kia đang muốn ám chỉ điều gì?

Tiếng gào thét do vị Bất Hủ kia lưu lại tràn ngập vẻ không cam, thậm chí như là ủ rũ cùng chút tuyệt vọng, hắn muốn tìm biện pháp để phá giải sự kỳ lạ cùng với chẳng may kia? Quá hoang đường!

Bởi vì, dựa theo tiếng gào thét của hắn, đó chính là khởi nguồn của sự náo loạn, là vực sâu của vẻ hắc ám, là phần cuối của sự khủng khiếp, thế nhưng hắn lại muốn hóa giải những thứ này!

Thạch Hạo vô thức thối lui đồng thời rùng mình một cái, lông tơ toàn thân dựng đứng, vẻ lạnh lẽo lan tỏa toàn thân, chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.

"Ầm!"

Tiên kim Hắc Ám hình người kia bước tới, đi kèm là phong mang đầy sắc lẹm, cả người dâng lên thần hà kim loại cùng với sát khí làm người người run rẩy!

Nó muốn ra tay, mục đích nó thủ ở nơi này, chính là ngăn chặn!

Tôi tớ tới từ dị vực, là cường giả từng đầu quân cho một vị Bất Hủ, chủ nhân của nó hô mưa gọi gió, mạnh mẽ tuyệt thế, một người kim loại như vầy tất nhiên cũng sẽ khủng khiếp ngập trời!

Chỉ là, nó đã chết, bị chém gọn và trở thành con rối!

Đây là nơi nào mà lại có thể giết chết một sinh linh mạnh mẽ tới từ dị vực như thế chứ, tiếp đó còn chuyển hóa để bản thân điều khiển, dù gì cũng là sinh vật hình người được hóa từ tiên kim!

Keeng!

Thạch Hạo rút ra thanh tiên kiếm Đại La, chỉ thẳng kiếm thai vô thượng về phía trước, hắn muốn quyết đấu sinh tử với kẻ này.

Đạo hạnh của đối phương đã bị nơi này áp chế rất nhiều, hiện giờ cũng chỉ cao hơn hắn có nửa cảnh giới, tuy rằng vẫn mạnh mẽ hơn hắn thế nhưng cũng không tới mức phải tuyệt vọng.

"Là cuộc va chạm của chân thân, không dựa vào ngoại vật." Tiên kim Hắc Ám hình người kia phát ra âm thanh như thế, nó rất máy móc, rất khô khan, hoàn toàn giống với đặc thù của một con rối.

Thạch Hạo ngẩn ngơ, hiện tại hắn chưa có thu hồi lại thanh kiếm thai Đại La thì đạo hạnh của đối phương chợt tăng vọt đầy nguy hiểm, một vệt thần quang vọt lên từ Thiên Linh cái của kẻ này rồi xé rách cả trời cao, chém rụng nhật nguyệt tinh thần!

Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh rồi yên lặng thu hồi kiếm thai, nếu không toàn bộ đạo hạnh của đối phương sẽ được phóng thích, nói như vậy hắn chẳng còn chút hi vọng nào.

Là một thử thách ư? Thạch Hạo âm thầm thở dài, cửa ải này khiến người khác chỉ biết bất đắc dĩ.

Hắn bị trọng thương, xương cốt cả người rạn nứt và có thể thấy được cốt tủy vàng óng ở bên trong, trạng thái như vầy thì có thể đối chiến được ư?

"Tới đây đi!" Thạch Hạo gầm nhẹ một tiếng, mái tóc phấp phới đầy đầu, ánh mắt sắc bén như thiên đao, chủ động ép thẳng về trước.

Ầm ầm!

Đất trời rung chuyển, tựa như là hai hành tinh va chạm mạnh vào nhau, người kim loại được tạo thành từ tiên kim Hắc Ám kia cũng bạo phát, chẳng hề có chút hành động màu mè nào, nắm đấm của hai bên cứ thế va mạnh vào nhau.

Khiến người khác không đành lòng quan sát!

Máu tươi tung tóe, nắm đấm của Thạch Hạo rạn nứt, máu huyết mang theo đầy thần quang bay khắp trời, xương cốt nát bấy, máu thịt be bét, gánh lấy một đòn vô cùng kinh người.

Đó chính là tiên kim Hắc Ám, được mệnh danh là báu vật khi luyện khí của Chân Tiên, cả một cơ thể như vậy xông tới, vậy đây chính là thể phách cứng rắn nhất trên khắp thế gian.

Tất nhiên Thạch Hạo sẽ phải ăn thiệt thòi lớn, huyết nhục thì làm sao so được với tiên kim?

Trừ phi là trở thành sinh linh vô thượng, bễ nghễ cổ kim, vào lúc đó thân thể sẽ xưng tôn cả thiên hạ, có thể chính diện va chạm với tiên kim Hắc Ám, nếu không thì không thể va chạm thẳng như vậy được.

Thạch Hạo lảo đảo thối lui, đồng thời nhìn chằm chằm tiên kim Hắc Ám hình người ấy.

Một cửa như vầy quá mức biến thái, ai có thể xông qua?

Luận về thể xác thì tiên kim chắc chắn mạnh mẽ hơn huyết nhục, đây là sự chênh lệch về chất, dù cho hắn là Luyện Thể sĩ cực cảnh đi nữa thì ở trong cảnh giới này cũng chịu thua, không phải là đối thủ.

Mà luận về đạo hạnh thì đối phương cao hơn hắn tới nửa cảnh giới, chênh lệch chẳng hề nhỏ!

Đây chẳng lẽ là kết cục đầy cay đắng hắn phải nhận lấy ư, Ích Tà thần trúc đang ở ngay trước mặt thế nhưng lại có một người như vậy cản phía trước, làm sao để vượt qua? Lam sao để đi tới!

"Giết!" Hai hàng lông mày của Thạch Hạo dựng đứng, ánh mắt ác liệt, bạo phát toàn diện, hắn không muốn chết ở nơi này, muốn đột phá về trước, muốn thoát lên trên.

Thời khắc này, cả người hắn sục sôi, thần thức ầm ĩ, thân thể chói mắt gần như là một bộ tiên kim hình người, hắn bùng phát ra toàn bộ sức mạnh, vận dụng bảo thuật giết thẳng về cường địch trước mắt.

Ầm!

Pháp môn Côn Bằng có một không hai, chính là 'bảo thuật Thập Hung' đầu tiên hắn đạt được, lúc này nó tỏa ra hào quang rực rỡ nhất.

Một con chim thần đầy hào quang lao ra, tấn công về phía tiên kim hình người ấy.

Chỉ là, đối phương cũng có pháp môn vô thượng, cũng có đạo hạnh cao hơn hắn, cũng có thể phách vô song, trận chiến này quá gian khổ với Thạch Hạo, không phải là cuộc quyết chiến công bằng!

Thạch Hạo hoàn toàn hiểu rõ vì sao Đại trưởng lão không tới đây mà bắt một mình hắn tự tới, chính là thử thách sinh tử, gần như là một con đường cụt.

"Đúng vậy, nếu như ngay cả cửa ải này mà không vượt qua được thì làm sao ta có thể vượt qua tiền nhân, lấy thân làm chủng!" Thạch Hạo hét lớn, kiên định với niềm tin của mình.

Hắn không ngừng va chạm với tiên kim Hắc Ám hình người kia, có thể thấy được, một con côn bằng nhuốm đầy máu đang tung hoành, trên kích cửu thiên dưới nhập cửu u.

Cuộc chiến từ trên trời cho tới trong lòng đất, rồi lại từ sâu trong đất đá trở ngược lại cửu tiêu, máu tươi tung tóe, thê thảm cực kỳ.

Tiên kim Hắc Ám hình người càng đáng sợ hơn, ban đầy cảnh giới cũng chỉ cao hơn nửa mà thôi nhưng càng về sau thì đạo hạnh càng cao hơn, gần như hơn hẳn cả một cảnh giới.

Côn bằng nhuốm đầy máu, cuộc chiến đầy tuyệt vọng.

Lữ trình đi tìm dược lần này xuất hiện quá nhiều điều bất ngờ, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Thạch Hạo, đầu tiên là dấu ấn Chiến Thần, tiếp đó là con đường tuyệt sát ở nơi này.

Tiên khí trong cơ thể Thạch Hạo vút lên rồi quấn quanh trên nắm đấm của hắn, tiếp đó là oanh kích về phía tiên kim Hắc Ám hình người.

"Xoẹt!"

Nhưng trong nháy mắt này, nắm đấm của tiên kim hình người kia cũng sáng óng, từng luồng tiên quang càng kinh người hơn lóe sáng.

Nó là gì? Là tiên kim Hắc Ám!

Nó là vật liệu luyện binh của Chân Tiên nên tự nhiên sẽ có thuộc tính Tiên đạo, lập tức thứ này hóa thành tiên quang dâng trào ngăn chặn lại luồng tiên khí kia, dường như là cả biển lửa bốc cháy nhấn chìm cả Thạch Hạo.

Một trận chiến gian khổ nhất, nắm đấm của Thạch Hạo vang lên những tiếng lốp bốp, huyết dịch tung bay, đau nhức vô cùng.

Luận cảnh giới, đối phương cao hơn hắn; luận khí tức Tiên đạo, đối phương càng dày đặc hơn hắn; luận thể phách thì đối phương càng khủng khiếp hơn.

Dù so về phía cạnh nào thì cũng chẳng hề ngang bằng nhau, là cuộc chiến đấu không cùng một cấp bậc, không hêt có cái gọi là công bằng.

"Bí thuật Lôi đế, lan tỏa!" Thạch Hạo điều khiển lôi đình, dùng vô số tia chớp đánh thẳng về phía người kim loại kia.

Việc này rất hữu hiệu, bộ thân thể tiên kim của đối phương tựa như muốn nóng chảy biến hình, gần như trở thành chất lỏng đầy chói mắt, nhiệt động nóng tới mức khiến hư không gấp khúc.

Nhưng, sau khi lôi điện tan biến thì nó lại bắt đầu tổ hợp lại, trở lại là một người kim loại, rất khó giải quyết!

"Đã bị thương?"

Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên trong vắt, hắn đã nhìn ra được chút đầu mối nên tiếp tục triển khai Lôi pháp, cho tới lúc lôi điện tiêu hao sạch sẽ, bản thân sức cùng lực kiệt mới thôi.

"Người tiên kim kia đang dần dần sinh ra sức đề kháng, không sợ lôi điện nữa?" Thạch Hạo kinh sợ.

Tới cuối cùng, đối phương hóa thành chất lỏng kim loại tan chảy về khắp mọi nơi, và vẫn không ngừng chém giết về phía hắn.

Không phải ở hình dáng con người nhưng vẫn có thể tác chiến như trước!

"Giết!"

Thạch Hạo quát lớn, thần thông Luân Hồi được triển khai, đây chính Chí Tôn thuật trời sinh của chính bản thân hắn, lúc này không ngừng bùng phát chiến đấu điên cuồng với người tiên kim ấy.

Cuộc chiến đấu đầy gian khổ, hoàn toàn là liều mạng, giết tới cuối cùng, Thạch Hạo cảm giác như xương cốt huyết nhục như tan nát cả.

"Cuộc chiến siêu việt!" Lời nói lạnh nhạt, thần niệm vô tình vang vọng quanh đây, đó là một loại quy tắc và cũng là sức mạnh bảo vệ nơi này.

Nó có thể ra lệnh cho toàn bộ các con rối nơi này, duy trì trật tự ở nơi đây.

Lời nói này rất thẳng thắn, chỉ có thoát lên hoàn toàn, vượt lên tất cả những người cùng cấp thì mới có thể giành được chiến thắng, vượt qua được người tiên kim này.

Lấy yếu chống mạnh ư? Các môn bảo thuật của Thạch Hạo sục sôi, toàn bộ thần thông đều được phát huy, sau cùng, Lục Đạo Luân Hồi thiên công cũng không biết đã được thi triển tới mấy lần nhưng vẫn không giết được kẻ này.

"Cuộc chiến hi vọng, chứ không phải là cuộc chiến tuyệt vọng, siêu việt tiên hiền, vượt qua các chí tôn cùng cảnh từ cổ chí kim thì mới có thể bước ra được nơi này, trở thành cao cao tại thượng chân chính!"

Thạch Hạo lần nữa nghe được âm thanh ấy, trong lòng chấn động không thôi.

"Tiên cổ bị diệt, sự tuyệt vọng bao trùm, không thể nhìn thấy được chút ánh rạng đông..." Âm thanh cổ xưa mang theo vẻ bi thương vang vọng.

Hắn đang cảnh cáo người tới sau, nếu như không thể vượt qua được cửa ải này thì sẽ không có bất cứ hi vọng nào nữa, không cách nào ngang hàng được với sinh linh của thế giới bờ khác, chỉ có vượt qua được cửa ải này mới có tư cách khuấy lên phong vân!

Thanh âm này đang chỉ rõ cho hắn biết, càng chém giết thì tiên kim Hắc Ám hình người sẽ từ từ trở thành một Giáo chủ vô thượng, sẽ lấy cảnh giới cao áp chế!

Chém giết vẫn tiếp tục, Thạch Hạo điên cuồng, hàng loạt bảo thuật tung bay tựa như là những thanh tiên kiếm lao ra từ trong cơ thể của hắn, hào quang tuyệt thế sáng rực.

Nếu như bị người khác trông thấy thì chắc chắn sẽ chấn kinh không thôi!

Với độ tuổi và cấp bậc như vầy mà Thạch Hạo lại có sức chiến đấu kinh thế như vậy, cả kỷ nguyên này có mấy ai so sánh được?

Chỉ là hiện giờ, hắn rơi vào thế bị động, bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ mạng, mấy lần thiếu chút nữa đã bị tiên kim hình người chém giết, là bị ép phải chiến một trận này!

"Hả?"

Khi Thạch Hạo chém giết tới mức điên cuồng thì nhìn thấy một tảng đá xanh nằm bên cạnh vũng nước bên dưới Ích Tà thần trúc, mặt trên của nó có một đống chữ mờ ảo được dùng Tiên văn tự cổ đại viết nên.

"Thế giới bờ bên này, cái gọi là chốn hi vọng, cái gọi là hậu chiêu thì cũng chỉ tới thế, ta đã tới, đã lấy được chất lỏng Ích Tà thần trúc."

Sau đó còn có một vết tích khác đầy kỳ quái và đặc biệt hơn, thứ này là dấu vết của Hoàng tộc dị vực!

Con mắt của Thạch Hạo chợt sáng bừng, đó là do một người trẻ tuổi lưu lại, hắn đã nhìn ra được vết tích mà người kia lưu lại, ẩn chứa từng hình ảnh đứt quảng.

Có người đã thành công chém giết tới tận đây, và lấy đi chất lỏng trong vũng nước kia để rèn luyện thân thể!

Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về lỗ thủng bên trên thần trúc kia, nơi đó đang có từng dòng chất lỏng trắng tinh chảy xuống, hẳn là tác phẩn của sinh linh kia tạo nên.

"Sinh linh tới từ dị vực, vào thời kỳ cuối của hơn kỷ nguyên trước đã thành công!" Thạch Hạo chấn kinh trong lòng, quả nhiên có một người với tư chất ngút trời như vậy, nhưng lại là địch thủ với mình.

Nhưng, hắn cũng nhìn thấy một vài chữ viết ngoằn ngoèo bên trên tảng đá, một vài nét cuối cùng viết rất cẩu thả, rõ ràng là đã hết sức lực, hẳn là đối phương phải ngàn cân treo sợi tóc thì mới có thể thành công.

"Ta chắc chắn cũng sẽ thành công!" Thạch Hạo hét lớn.

Vào đúng lúc này, Động thiên duy nhất của hắn dồn ép lại, những dấu ấn bảo thuật quanh thân cũng nén lại và rồi toàn bộ đều co rút nén ép vào trong cơ thể.

Cuối cùng, ánh sáng của động thiên được nén ép tới cực điểm tựa như là một vầng thái dương nhỏ co rút tiến vào trong bụng, giống như là một vầng thái dương không ngừng chiếu rọi ra ánh sáng kinh thế!

"Hả?"

Thạch Hạo chợt giật mình, xuất thần cùng với hiểu rõ, toàn bộ pháp môn không ngừng xẹt qua trong suy nghĩ, trong lúc rối bời thì hắn như thấy được một con đường khác biệt.

"Khờ khạo giữa sống và chết, ngăn cách của sống và chết, ta đã thấy được hi vọng..." Hắn nói như kẻ mê sảng, tiếp đó là bùng cháy.

Ầm!

Chùm sáng bị áp chế kia chợt nổ tung và hình thành nên một khay tròn đánh bay tiên kim hình người, khiến cho kẻ này không ngừng xuất hiện những vết rạn nứt.

"Con đường của ta, đạo của ta, đây cũng chỉ là lộ trình ban đầu mà thôi!" Thạch Hạo chợt hiểu rõ, hắn có một nhận thức hoàn toàn mới chợt nảy sinh trong lòng, anh mắt càng thêm sáng rực hơn.

Tiên kim hình người rớt ầm xuống mặt đất, các vết nứt vô cùng khủng khiếp!

Thạch Hạo từ từ bước tới ao nước và muốn tiến vào bên trong, những điều giác ngộ đột ngột vừa nãy cùng với những cảm ngộ của bản thân trước giờ, đó chính là một con đường.

Thạch Hạo xuất thần, hắn cảm giác mình đang ngộ đạo, là đạo thuộc về riêng phần mình.

Bình luận

Truyện đang đọc