THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Kim thái quân lảo đảo, khóe miệng ứa máu, sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ bà ta cảm thấy nhục nhã như hiện tại.

Cả một kỷ nguyên này, bà ta luôn luôn bá đạo và quen với những việc ngang ngược như vầy, nhưng ngày hôm nay lại ăn phải một cú bạt tai, việc này giống như trời đất sụp đổ, khiến ánh mắt phun lửa, chiến khí cuồn cuộn toàn thân.

Ầm!

Lại một tiếng vang nữa, đại trưởng lão phất ống tay áo, tựa như là một bầu trời to lớn đập xuống.

"A..." Kim thái quân thét dài, cả người phát sáng, tinh lực tiêu đốt, bà ta tiến lên nghênh đón ngăn cản lại đòn đánh này.

Rầm!

Đòn đánh qua đi, cả người bà ta không ngừng thối lui, không cách nào ngăn chặn được thế tiến công của đại trưởng lão, đồng thời bên trong ống tay áo của Mạnh Thiên Chính chợt có một bàn tay lần nữa quét tới.

Bất Diệt kinh, là phương pháp luyện thể được thế gian xưng tụng mạnh mẽ nhất, một khi tu thành thì tay không có thể đón đỡ binh khí Chí Tôn mà chẳng hề hấn gì, chứ đừng nói chỉ ở trong khoảng cách gần như vậy để đánh vào cơ thể.

Mạnh Thiên Chính vỗ mạnh tới một chưởng, kim quang sáng chói, năm ngón tay đều hóa thành màu vàng chói mắt, ầm, đánh xuyên màn ánh sáng bảo thuật của Kim thái quân.

Bốp!

Đồng thời, lần này hắn lại giáng thêm một cú bạt tai vang dội in rõ lên trên gương mặt của Kim thái quân, khiến cho máu tươi chảy dài từ khóe miệng.

Nếu là người bình thường thì bộ mặt sớm đã nát bấy, thế nhưng dù sao Kim thái quân cũng là Chí Tôn, dùng hết tinh lực, thần quang dâng trào hóa giải đi nguy cơ cùng với sự nhục nhã của bản thân.

"A..." Bà ta hét lớn một tiếng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, tóc tai bù xù, ánh mắt lạnh lẽo nhanh chóng thối lui.

Bà ta không nghĩ rằng, Mạnh Thiên Chính lại cay nghiệt như thế, chẳng hề nể tình một chút nào, ở ngay trước mặt rất nhiều người lại tát tai Chí Tôn như mình.

Dưới góc nhìn của bà ta, dù cho đối phương có muốn thanh toán với mình, muốn gây phiền phức thì cùng lắm sẽ trấn áp sau khi đã đánh bại, dù gì cũng có đám người Vương Trường Sinh ở phía sau nên khả năng bà ta sẽ không gặp vấn đề gì cả.

Nhưng bà ta nào nghĩ tới, Mạnh Thiên Chính với sát khí ngập trời, nói đánh là đánh, không hề giữ chút thể diện nào cho Chí Tôn cả.

Bà ta biết, dù cho bản thân là Chí Tôn đi nữa thì sau lần này toàn bộ danh dự sẽ bị quét sạch, mất đi uy nghiêm chân chính, đời nào lại có chuyện Chí Tôn bị người khác bạt tai?

Kim thái quân rít lên đầy khủng khiếp, nếu như mặc cho lan truyền thì rất nhiều tu sĩ đứng gần đó sẽ nổ tung, hình thần đều diệt, dù sao cũng là cường giả đỉnh cao của Nhân đạo.

Cũng may là, đã có Chí Tôn giơ tay tạo ra hàng vạn sợi thần hà hóa thành một màn ánh sáng che phủ đất trời, ngăn chặn lại loại xung kích kia.

Tất cả mọi người đều ngây dại, dù gì cũng là một vị Chí Tôn mà lại ăn ngay hai cú bạt tai vang rền, việc này khiến mọi người trợn trừng cặp mắt, chấn động vô cùng.

Mọi người không tài nào tin được, Chí Tôn cao cao tại thượng sẽ rơi xuống đến bước này, bị người khác đả kích đầy táo bạo như vậy.

Đám người Kim gia mặt mày xám xịt như tro tàn, Kim thái quân, người mà bọn họ tin tưởng dựa vào thế nhưng lại bị Mạnh Thiên Chính đối xử như vậy, thế thì bọn họ tính là cái gì chứ?

Đám Đỗ gia, đại tộc Tỳ Hưu thì hãi hùng khiếp vía, hoảng sợ không thôi, trong tộc bọn họ không hề có Chí Tôn, nếu như xét kỹ thì cũng chẳng bằng Kim gia nữa.

Một đám trẻ tuổi đều hoa hết cả mắt, rất muốn hô thật lớn.

Đặc biệt là Thiên Giác nghĩ, nếu không phải bị Trường Cung Diễn giữ chặt thì phỏng chừng sớm đã hú hét như sói, vả lại còn lớn tiếng cười nhạo Kim thái quân nữa, bởi vì nó cảm thấy quá sảng khoái.

Đám người Thanh Y, Thập Quan vương thì đều thấy vui sướng trong lòng, nhìn thấy cảnh Kim thái quân, thân là một vị Chí Tôn lại bị đại trưởng lão trừng phạt như vậy làm trong lòng bọn họ thư thái vô cùng.

Thỏ nhỏ thì cố gắng bịt kín miệng lại, nếu không, nàng sợ rằng mình sẽ hét toáng lên vì sung sướng, sau đó lại sỉ nhục bà già kia thêm vài câu nữa.

Ngay cả những sinh linh khác, ví như những người thuộc phái chủ chiến thì mọi uất ức trước kia đều tan biến, hiện giờ há miệng nhưng chẳng biết nói gì cho phải, muốn nói rằng rất sung sướng thế nhưng lại có chút lo lắng.

Mạnh Thiên Chính lần nữa tiến bước, sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Nói tóm lại thì ngươi cũng chẳng hề biết thứ gì cả, không hề biết thói quen của những sinh linh sống ở cổ giới kia, vậy mà còn cố ý giao ra Hoang?"

Hắn lạnh lùng xuất thủ, ánh mắt khiếp người tựa như là hai tia chớp di động nổ vang trong thiên địa, Bất Diệt kinh đã giúp cho cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ không gì sánh được.

Dù cho Mạnh Thiên Chính đang bị thương rất nặng thế nhưng vẫn có đủ lực lượng để nghiền ép đối thủ, đánh đâu thắng đó.

Kim gia, bảo thuật của tộc này rất đặc biệt, được truyền thừa từ Tiên cổ, vả lại còn thiên hướng theo đường lối khai phá sức mạnh thân thể, từng vô cùng nổi tiếng ở quá khứ, uy chấn cửu Thiên, là một trong những truyền thừa cao cấp nhất về luyện thể.

Từ con đường mà Kim Triển của bộ tộc này thì có thể thấy được đôi chút, con đường hắn đi chính là Kim Thế pháp, là chú trọng khai mở thân thể, lúc ở Thánh viện đã tu thể phách tới cực điểm.

Có đồn đại nói rằng, Kim Thế pháp trước kia có ảnh hưởng một phần từ cổ kinh của Kim gia.

Có thể thấy được, dòng dõi này đáng sợ tới cỡ nào!

Nhưng mà, sở trường chém giết cận thân mà Kim gia am hiểu nhất, thân thể không gì sánh được đã gặp phải phiền toái lớn, đã bị Mạnh Thiên Chính áp chế toàn bộ.

Kim thái quân vốn là một người vô cùng mạnh mẽ, nếu không dựa vào đâu mà có thể hiệu lệnh khắp nơi, bễ nghễ các tộc chứ, tất cả cũng là bởi vì gốc gác của Kim gia quá kinh người, bà ta có khả năng như vậy, nhưng lúc này lại hoàn toàn rơi vào thế bị động!

Bất Diệt kinh không thuộc về kỷ nguyên này, từ sau khi Thạch Hạo đạt được thì cũng không hề giấu giếm gì cả, đã đưa cho đại trưởng lão tìm hiểu và hắn đã nắm giữ được tinh túy của bộ kinh này.

Hiện giờ, thân thể của Mạnh Thiên Chính vững chắc không hủy, trong lĩnh vực này đã hoàn toàn áp chế Kim gia, trên con đường thân thể thì không một ai có thể so bì.

Kim thái quân rất mạnh thế nhưng hôm nay cũng chỉ biết bó chân chịu trói, bản lĩnh mà bà ta mạnh mẽ nhất đã bị người khác vượt qua, bị người đạp dưới chân, không hề có sức đánh trả nào cả.

Ầm!

Quả nhiên sau khi giao thủ lần này, không quá mấy chục chiêu thì bà ta đã bị chấn cho khóe miệng ứa đầy máu tươi.

Cũng trong lúc đó, đại trưởng lão đã triển khai hàng loạt đại thần thông mà bản thân am hiểu, áp chế hoàn toàn, đánh hạ Kim thái quân.

Rầm!

Gương mặt của Kim thái quân lần nữa dính thêm một cú bạt tai, không thể nào tránh được, cú bạt tai lần này vô cùng vang dội, dù cho thiên công thân thể của tộc này rất siêu tuyệt thì cũng đã bị công phá.

Đồng thời, xương cốt nơi mặt của bà đã xuất hiện vết rạn, có một vài chiếc răng rớt ra ngoài.

"Mạnh Thiên Chính, ngươi khinh người quá đáng rồi đó!" Kim thái quân với vẻ mặt ai oán quát lớn như thế, tóc tai của bà ta bù xù liếc nhìn Vương Trường Sinh, sau đó là đánh mạnh tới trước.

Bà không chịu khuất phục nên đã bí mật truyền âm cho Vương Trường Sinh, muốn hợp lực trấn áp Mạnh Thiên Chính.

Trên thực tế, đại trưởng lão sớm đã có thể trấn áp được bà thế nhưng cũng không hề phong ấn ngay lại mà từ từ ra tay như thế, ngay trước mặt tất cả mọi người không ngừng giáng mấy cú bạt tai, hắn thật sự rất tức giận.

"Hoang chính là người thành công duy nhất trên con đường lấy thân làm hạt giống, là người để cho chúng ta nhìn thấy được hi vọng, thế nhưng ngươi lại có ý đồ riêng và giao nó ra như vậy, hôm nay, dù cho giết chết ngươi thì cũng chẳng quá đáng chút nào!" Mạnh Thiên Chính quát lớn.

Rầm!

Lại một cú bạt tai rơi mạnh lên trên mặt của Kim thái quân, bà ta không cách nào né được, biết rõ đối phương sẽ đánh về đó thế nhưng vẫn dính chiêu.

"Đạo hữu, hay quên đi, việc hôm nay dừng tại đây thôi!" Vương Trường Sinh mở miệng đồng thời tiến về trước.

"Làm hỏng việc thì cần phải trả cái giá thật đắt!" Đại trưởng lão cũng chẳng hề nao núng gì, vẫn ra tay như trước.

"Ta làm sai ở điểm nào, không phải chỉ là một tên Hoang thôi sao?" Kim thái quân ánh mắt đầy lạnh lẽo cứng rắn đáp lại như thế.

"Sai điểm nào? Là không nên để ta hoài nghi kẻ nội gián bên trong Đế quan này chính là ngươi!" Mạnh Thiên Chính quát lớn, câu này vừa ra liền khiến cho mấy vị Chí Tôn run lên không thôi.

"Ngươi... ngậm máu phun người, nói thì phải có chứng cứ!" Kim thái quân biến đổi sắc mặt, lớn tiếng quát.

Ầm!

Vào lúc này, Mạnh Thiên Chính bùng phát toàn diện, khí tức càng dữ dội hơn, cơ bản không phải giống như là một người đang bị thương, Kim thái quân bị áp chế tới mức lảo đảo thối lui.

"Đạo huynh, nên có chừng mực thì hơn, nên thu tay lại rồi!" Vương Trường Sinh nói.

"Những gì liên quan tới bà ta, ta muốn đích thân thẩm vấn!" Mạnh Thiên Chính từ chối.

"Lão đây liều mạng cùng ngươi!" Kim thái quân quát lớn.

Giao thủ kịch liệt, đại trưởng lão liên tục xuất thủ áp chế Kim thái quân, muốn phong ấn bà lại.

Keeng!

Vào lúc này thì Vương Trường Sinh xuất thủ, đồng thời cũng đã vận dụng tới Bình Loạn quyết!

Đây là một môn công pháp tuyệt thế khiến thế gian phải kinh sợ, được mệnh danh là một trong ba đại kiếm quyết mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay, lực công kích tuyệt thế không gì sánh được, vô địch thiên hạ.

Hai đại kiếm quyết còn lại thì hầu như đã thất truyền, dù cho có thì cũng chỉ là pháp môn không trọn vẹn.

Bình Loạn quyết, ở thời kỳ giữa Tiên cổ năm xưa thì tỏa hào quang rực rỡ, có cường giả cái thế đã dựa vào môn này bức lui đại quân dị vực, kinh sợ cả nhân gian.

Một thanh kiếm thai từ mi tâm của Vương Trường Sinh lao ra, nó rất nhỏ, dài chỉ bằng lòng bàn tay, toàn thân đen kịt như được chế tác từ mặc ngọc, ánh đen lan tỏa, vô cùng đáng sợ.

Đây chính là kiếm thai nguyên thần, được nhận định rằng là pháp môn cực hạn để tu luyện rèn đúc nguyên thần, và sẽ trở thành một thanh kiếm thai không gì không thể xuyên thủng, đã chấn động toàn thiên hạ ở thời đại Tiên cổ.

Boong!

Tiếng kiếm reo vang, thanh kiếm thai ấy áp sát tới.

Lần này, Mạnh Thiên Chính hơi chút nghiêm nghị thế nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng xuất thủ, tay phải nắm pháp ấn đón nhận lấy kiếm thai.

Việc này làm cho con ngươi của Vương Trường Sinh ro rút lại đầy giật mình, bởi vì phương thức tác chiến của Mạnh Thiên Chính hoàn toàn khác với trước kia, ở quá khứ hắn sẽ không bao giờ chống đỡ trực diện như vậy.

"Boong!"

Trong nháy mắt thì nắm đấm của Mạnh Thiên Chính nện mạnh lên trên thanh kiếm thai ấy.

Đồng thời, trong lúc này hắn không ngừng tiến bước, không hề bảo lưu, xuất thủ toàn lực.

Rầm rầm rầm...

Trong nháy mắt sau đó thì hắn đã áp chế hoàn toàn Kim thái quân và gần như đã phong ấn lại, sau đó thì liên tiếp xuất thủ tát mạnh lên gương mặt ấy.

Phụt!

Thân thể của Kim thái quân khó lòng mà giãy giụa được, xem như đã bị phong ấn một nửa, bà há miệng phun ra máu tươi đi kèm là những chiếc răng.

Trong giây lát này, đại trưởng lão một hơi bạt tai ba mươi sáu cái, toàn bộ người nơi đây kinh hãi trợn tròn mắt, cảm thấy khó mà tin được.

Tất cả mọi người đều biết, từ giờ trở đi Kim thái quân đã không còn chút mặt mũi nào nữa, bị trừng trị ngay trước mặt mọi người như thế, gương mặt bị đánh bốp bốp, còn uy nghiêm gì để hiệu lệnh người khác chứ.

"Keeng!"

Kiếm thai nguyên thần phát sáng đầy sặc sỡ, nó càng thêm khủng khiếp hơn, quả thật Vương Trường Sinh mạnh mẽ tuyệt thế, lần nữa lấy kiếm thai kia ra công kích.

Boong!

Đại trưởng lão vẫn nắm chặt quyền ấn như trước đánh thẳng về phía kiếm thai, tiếng vang điếc tai, tuyệt chẳng e ngại chút nào.

Hai người, một người với thân thể đã tu tới mức tận cùng, một người với nguyên thần không gì sánh được, tất cả đều là cao thủ tuyệt thế.

Người của Vương gia biến sắc, vô cùng lo lắng.

"Vẫn nên thu tay lại thì hơn." Thanh Mộc lão nhân tiến lên trước khuyên can.

Vương Trường Sinh rút lui kiếm thai, cũng không có tấn công tiếp nữa.

"Dù như thế nào đi nữa thì Kim thái quân cũng phải bị phong ấn, ta muốn thẩm vấn!" Đại trưởng lão nói rất rõ ràng, nhất định phải điều tra thật kỹ, phải tra cho bằng được người phản bội Đế quan này.

Bình luận

Truyện đang đọc