THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh, giống như một luồng sáng trắng xẹt qua xẹt lại, tạo nên một cơn gió lớn cuốn tung những tảng đá trăm cân ngàn cân bay loạn trong cát bụi.

Nó liên tiếp va chạm với Nhóc Tỳ, vuốt hổ đối nắm đấm, rầm rầm vang vọng, phù văn bay lượn, những tảng đá ở xung quanh đều bị hất tung lên, những đợt sóng trùng kích cực lớn tản ra bốn phía.

"Hống!"

Bạch Hổ há miệng hét lớn, phun ra một dải ánh sáng mênh mông giống như ngân hà, sát khí tận trời cao. Toàn thân Nhóc Tỳ phát sáng tiến hành ngăn cản, mà ở phía sau nó, những tòa núi đá ầm ầm sụp đổ rồi nổ tung, hóa thành phấn mịn.

"Bùm!"

Một bộ móng vuốt màu trắng hạ xuống, Nhóc Tỳ né sang bên cạnh lập tức mảnh đất nơi đó bị nổ tung, xuất hiện một cái hố sâu hoắm đem ngòm, cực kỳ đáng sợ.

Bạch Hổ cường thế, công kích hung mãnh, cả người nó đều là vũ khí, mặc dù lúc quay lưng về phía Nhóc Tỳ nhưng chiếc đuôi trắng như tuyết của nó cũng là một vũ khí bén nhọn, quật qua quật lại làm nát vụn tảng đá nặng hơn mười mấy vạn cân.

Loại cuồng mãnh này làm cho mọi người đều chấn động!

"Con mèo lớn này điên rồi, lực công kích quá kinh khủng!" Ở phía sau, cho dù là Đại Hồng Điểu, Hỏa Nha hay là mấy người Sư Tử chín đầu đều phải nghiêm nghị.

Nhóc Tỳ ra chưởng chống lại, bùng phát ra vô tận tia chớp hướng về phía Bạch Hổ, nó đánh giết đến huyết dịch sôi trào.

"Gào..."

Bạch Hổ thét dài, phun ra toàn là phù văn trắng xóa lấp lánh ánh kim loại, nghênh tiếp đòn sấm sét ở giữa hư không, hai người bùng phát ra từng luồng ánh sáng rực rỡ, hơn nữa truyền đến những tiếng kim loại ma sát với nhau, Bạch Hổ dẫn toàn bộ tia chớp xuống dưới mặt đất.

Tương truyền, thời đại Thái Cổ, Bạch Hổ chiếm cứ hướng Tây, thuộc tính kim, nắm giữ chém giết, vô cùng ác liệt và đáng sợ.

Lúc này, nó phóng ra những khí kim loại như nghiệm chứng lại điều này, thông thiên động địa. Hóa giải những luồng sấm sét rồi bật mạnh lên, tiếp tục tấn công.

Nó không chỉ có thân thể mạnh mẽ vô song mà có cảnh giới cực cao, ngang ngửa với Phong Ấn giả. Cho nên cường thế tuyệt đối, nó sử dụng những chiêu thức chém giết vô cùng cương mãnh và bá tuyệt đánh về phía Nhóc Tỳ.

"Rầm!"

Nhóc Tỳ xuất ra một quyền, hai thân thể cùng run lên bần bật, phù văn như là những ánh sao băng lấp lánh không ngừng chớp tắt, nơi đây như núi lửa đang phun trào, mắt đất rung chuyển dữ dội.

Nhóc Tỳ và Bạch Hổ cùng nhau lui về sau rồi lại tiếp tục triển khai bảo thuật về hướng đối diện.

"Hống..."

Bạch Hổ gào thét, ở sau lưng xuất hiện hai mươi tám thanh chiến mâu trắng bạc bóng loáng, cùng chuyển động với phù văn rồi bùng phát ra những luồng sát khí thấu trời cao, hào quang chiếu rọi.

Những thanh chiến mâu này đều do răng nanh hóa thành, trông rất đẹp mắt, chiến mâu đứng sừng sững trên mặt đất như là những cây cột chống trời, thô to và lạnh lẽo, làm cho người khác sinh ra những cảm giác mạnh mẽ và sợ hãi.

Những thanh chiến mâu này rất to lớn, đó chính là bảo cụ của Bạch Hổ, sau khi được tế ra đã đè ép cả vùng trời đất nơi đây, hơn nữa cũng có những dị tượng nổi lên, trên đầu của mỗi thanh chiến mâu đều nhuốm đầy máu, trông rất ghê rợn.

"Giết cho ta!"

Bạch Hổ rít gào, đập mạnh về trước. Hai mươi tám thanh chiến mâu nhất thời chỉ về phía trước, xoay quanh bốn phía xung quanh thân nó rồi nhanh chóng đâm thẳng về phía Nhóc Tỳ.

Cảnh thảo phạt này khiến người khác run sợ, lực lượng của Bạch Hổ có thể sánh ngang với Phong Ấn giả, rồi lại điều khiển những bảo cụ mạnh mẽ như thế nữa, trong tiểu thế giới Thượng Cổ này ai có thể chống lại?

Bạch Hỗ oai phong mạnh mẽ, ở bên cạnh còn có hai mươi tám thanh chiến mâu, nó giống như từ trong Huyết ngục xông thẳng ra ngoài mang theo những trường hạo kiếp và những tia sáng kinh khủng tỏa ra xung quanh.

Nhóc Tỳ sắc mặt biến đổi, lấy ra bảo kính Toan Nghê rồi lại xuất ra Long Giao tiễn, hào quang rực rỡ tỏa ra hàng vạn tia sáng lành cùng đối kháng với những thanh chiến mâu kia. Đồng thời, bản thân nó cũng được những tia chớp bao phủ, vận dụng lực lượng mạnh mẽ nhất của bản thân nghênh chiến sinh tử với Bạch Hổ.

"Ầm!"

Phù văn lấp lánh, ánh sáng sáng rực như sao chổi xẹt qua màn trời đêm lấp kín cả nơi đây, đâu đâu cũng xuất hiện thần quang, những gợn sóng làm tan núi nát đá, khiến cho mọi người sợ hãi và run rẩy.

"Coong coong" không ngừng vang lên bên tai, thỉnh thoảng bảo kính Toan Nghê và cốt tiễn màu vàng lóe lên những luồng thần quang, từng tia sấm sét đan dệt lại va chạm với những thanh chiến mâu kia.

Bảo cụ răng nanh của Thái Cổ di chủng đều kiên cố bất hủ, lấp lánh bay lượn trên trời mang theo những luồng sát khí kinh thiên ập tới. Thế nhưng Nhóc Tỳ đứng ở nơi đây vẫn không hề xây xước gì cả, nó vẫn đang cố gắng đối kháng, vận những bảo thuật để tiến đánh.

"Đi chết đi!"

Bạch hổ rít gào, tròng mắt lạnh lẽo, nó há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu bạc, cùng đó hai mươi tám thanh chiến mâu càng trở nên rực rỡ hơn nữa, xuyên thủng mây mù nhắm thẳng về thân thể của Nhóc Tỳ.

Bọn nó đại chiến rất quyết liệt, Nhóc Tỳ nghiêm nghị, những thanh chiến mâu này quá mạnh, đây không chỉ có một thanh mà có đến hai mươi tám thanh, khiến người khác khó lòng mà ứng phó.

"Đùng!"

Lưỡi mâu to lớn đâm thẳng xuống bên cạnh nó, uy thế mạnh mẽ, chọc thủng một lỗ lớn trên mặt đất.

Mỗi thanh chiến mâu to lớn đến dọa người giống như là một cây trụ khổng lồ, đây không phải là đâm nữa mà là như một ngọn núi đè ép xuống, một khi bị bắn trúng không chỉ là bị xuyên thủng mà còn bị đập cho thành bánh thịt xẹp lép.

Ầm!

Hai mươi tám thanh chiến mâu đồng thời đè xuống, Nhóc Tỳ gặp phải tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng mặt đất dưới chân nó đột nhiên sụp lún xuống, hai mươi tám cái hố thật rộng xuất hiện, những mảnh đá vụn bắn đầy người nó, sát khí bao phủ khắp nơi rồi xâm nhập vào trong cơ thể khiến cho khóe miệng nó rỉ rỉ máu.

Từ xưa đến nay khi Nhóc Tỳ chiến đấu với thiên tài của các tộc giống như bẻ cành cây khô, quét ngang mọi địch thủ, rất hiếm thấy nó bị thương, nó nhổ một bãi máu bầm, con ngươi càng thêm sáng ngời, chiến ý dâng cao.

Cảnh giới của đối phương cao hơn nó, đây chính là một thực tế không thể bàn cãi được, thế nhưng sức chiến đấu của nó cũng không phải loại vừa nên cũng không có gì đáng ngại. 'Vù vù' vang lên, Cốt Tiễn màu vàng cắt về phía trước, thẳng hướng Bạch Hổ.

Cùng lúc đó, bảo kính Toan Nghê cũng xuất hiện, chiếu sáng thành mấy chục tia sấm sét đồng thời bao phủ Bạch Hổ.

"Vù!" Ánh bạc lấp lánh, trên người của Bạch Hổ xuất hiện một lớp chiến y, vô cùng chói mắt, sau đó phù văn đầy trời ngăn cản bước tiến của cốt tiễn và bảo kính.

"Bảo y Bạch Hổ!" Có người thốt lên, đây chính là một bộ chiến y được chế tạo từ lớp da của tiền bối Thái Cổ di chủng, sức phòng ngự cực kỳ kinh người, trong những tình huống bình thường thì khó lòng công phá được.

Thảo nào Bạch Hổ không hề sợ hãi chút nào, nó nắm trong tay một bảo cụ đáng sợ như vậy, cho dù đến chỗ nào hay là cùng chiến đầu với những sinh linh cùng thế hệ thì luôn luôn đứng ở thế bất bại.

"Keng!"

Giao Long tiễn phát sáng, đánh mạnh về phía trước, cuối cùng cũng có hiệu quả, nó phá tan tầng ánh sáng bạc, tạo thành một cái khe nhỏ trên chiến y của Bạch Hổ, nơi đó lại có những giọt máu tươi chảy xuống.

"Bảo tiễn thật là mạnh!" Mọi người biến sắc, vậy mà có thể phá đi chiến y Bạch Hổ. Chắc chắn lai lịch của cốt tiễn rất kinh người.

Con chim khổng lồ màu vàng đứng ở xa xem chiến ngay lập tức kinh ngạc, nhìn chằm chằm kiện bảo cụ này.

"Hống..." Bạch Hổ nổi giận, khí tức tăng mạnh, Hai mươi tám thanh chiến mâu đồng loạt phát sáng, sát khí ngập trời rồi đâm thẳng về phía Nhóc Tỳ.

"Không tốt!" Nhóc Tỳ thất kinh, những thanh chiến mâu này lại không có đâm thẳng về phía trước mà bay tà tà trên mặt đất, bùng phát ra vô tận phù văn, hình thành nên một sát trận vây giết nó.

Ánh sáng trắng ở khắp nơi như đại dương đang dâng trào, trong tích tắc nhấn chìm cả nơi đây, Nhóc Tỳ nhổ một ngụm máu bầm. Nó bị mấy chục cơn sóng biển quét trúng, những cơn sóng này đều được hình thành từ phù văn, tràn ngập áo nghĩa và sức mạnh quy tắc.

"Đến!" Nhóc Tỳ hét lớn, vung tay lên, bảo kính Toan Nghê đang ở giữa hư không lập tức lao thẳng xuống rồi nằm gọn trong tay nó, trong chớp mắt sấm sét gào thét.

Cùng lúc đó, Cốt Tiễn màu vàng trên không trung mạnh mẽ cắt xé bộ chiến y Bạch Hổ thành từng mảnh, Bạch Hổ lại thụ thương máu tươi tiếp tục chảy xuống.

"Ngươi chọc giận ta rồi!" Ban đầu Bạch Hổ muốn dựa vào thực lực của bản thân để mạnh mẽ trấn áp địch thủ. Đánh tan chiến ý của đối phương khiến cho tự tin của chính mình tăng lên. Nhưng mà, trong trận đại chiến này, cảnh giới của nó cao hơn nhưng lại không thể áp chế đối phương được mà còn bị thương rất nặng.

Nó há miệng hét dài một tiếng, phun ra một chùm ánh sáng mông lung, tỏa ra cả vạn tia khí lành.

Đây là một chiếc túi da thú, là bảo cụ mạnh mẽ nhất của Bạch Hổ, nó muốn lấy đi binh khí của Nhóc Tỳ nhét vào trong túi của mình rồi cứ thế chà đạp giết chết Nhóc Tỳ.

Mở sợi dây đang buộc ở miệng túi lập tức có hàng ngàn hào quang, hàng vạn khí lành tỏa ra như muốn hút lấy tất cả mọi thứ vào trong túi.

"Không hay!"

Nhóc Tỳ biến sắc, nó từng tận mắt nhìn thấy túi Càn Khôn này đánh sợ như thế nào, e rằng cả bảo tiễn màu vàng cũng bị hút vào trong nên vội vàng thu hồi, cốt tiễn hóa thành một vệt ánh sáng bay đến bên người nó.

Trên người của Bạch Hổ mặc bảo y nên có thể lơ lững trên không, lúc này nó đang đứng trên một ngọn núi, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết mình thấp hèn đến cỡ nào không hả, ta muốn giết ngươi thì chỉ cần trong nháy mắt là xong, vừa nãy là cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không biết tận dụng, hiện tại đành phải lấy mạng của ngươi không phí thời gian vô bổ làm gì nữa!"

Âm thanh lạnh lẽo phát ra, nhìn xuống phía dưới, lại mở ra túi Càn Khôn, nó muốn triển khai một đòn tuyệt sát!

Quả đúng như vậy, một luồng chấn động khủng bố khuếch tán xung quanh, miệng túi mở ra hết mức có thể để hút lấy cả vạn vật, những tảng đá ở phía dưới bị hút mạnh tới, Nhóc Tỳ cũng bị liên lụy, nó dường như không đứng yên được, như muốn bị hút vào trong túi.

"Mèo lớn, ngươi chính là đang tìm đường chết đấy!" Nhóc Tỳ quát lạnh, rút mạnh đoạn kiếm gãy ở sau lưng ra, chỉ thẳng lên trời, cánh tay rung mạnh lập tức xuất hiện một luồng kiếm khí ngập trời vọt lên.

"Ầm!"

Những làn khí lành phát ra từ túi Càn Khôn bị chặn lại, không thể tỏa ra xung quanh được nữa nên không thể hút lấy Nhóc Tỳ được.

"Là thanh kiếm gãy?" Bạch Hổ giật mình, nó đã từng tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này được khai quật như thế nào, thanh kiếm gãy này bị sát khí màu đen của chiến trường Thượng Cổ bao phủ lại, gần như phá hủy, vậy tại sao lại có uy thế mạnh như thế này?

Nhóc Tỳ không muốn vận dụng bởi vì nếu bại lộ sớm thì sẽ khiến cho con chim khổng lồ màu vàng kia để ý mà phòng bị, nhưng hiện tại Bạch Hổ lại sử dụng túi Càn Khôn, nó không còn lựa chọn nào nữa.

"Keng" "Keng"...

Chiến mâu kêu leng keng, hai mươi tám thanh chiến mâu được làm từ những chiếc răng nanh bạc đồng thời chấn động, như muốn xuyên thủng về phía Nhóc Tỳ, cùng lúc đó túi Càn Khôn lại tiếp tục phát sáng, Bạch Hổ vận dụng lực lượng đến cực điểm để chém chết tên thiếu niên Nhân tộc đáng sợ này.

Nhóc Tỳ cặp mắt lạnh lẽo, cầm trong tay thanh kiếm gãy quét ngang về phía trước, một luồng kiếm khí đáng sợ tràn ngập nơi đây giống như biểm gầm gió thét, những tiếng vù vù không ngừng truyền đến bên tai, toàn bộ hai mươi tám thanh chiến mâu bị chém đứt đôi.

"Ôi trời, đau lòng quá!"

Trong khi mọi người đang chấn động thì một câu nói như thế vang lên, dường như rất đau khổ. Nhưng đây không phải là lời nói của Bạch Hổ nên khiến cho người khác giật mình. Nhóc Tỳ tức giận giậm chân thật mạnh, nó không ngờ uy lực của thanh kiếm rỉ sét này lại kinh khủng đến như vậy, làm hủy diệt toàn bộ chiến mâu, ban đầu nó còn muốn chiếm những thanh chiến mâu này làm của riêng.

Bạch Hổ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, đó chính là bảo cụ của nó luôn luôn cất giữ bên người, không nỡ lấy ra sử dụng, mình còn chưa thế hiện sự tiếc nuối đau lòng vậy mà tên thiếu niên Nhân tộc kia lại nói thế, đúng là tức điên lên được mà.

Nhóc Tỳ thật sự là rất đau lòng, dưới cái nhìn của nó những thanh chiến mâu này đã hoàn toàn thuộc về mình, không nghĩ rằng lại bị thanh kiếm rỉ sét chặt đứt hết.

Nên biết, nó vẫn chưa chính thức điều khiển thanh kiếm gãy này, pháp khí của Thượng Cổ chư thảnh quả nhiên phi thường!

"Túi Càn Khôn là của ta!" Nhóc Tỳ nhỏ giọng lẩm bẩm, hai mắt lộ vẻ thèm thuồng, nhìn chằm chằm về phía bảo cụ tốt nhất kia, lần này nó quyết định phải đoạt đến tay, không thể để xảy ra chuyện gì nữa.

Chân đạp bảo kính Toan Nghê phát ra những luồng tia điện, bay thẳng về phía ngọn núi kia.

"Giết!"

Bạch Hổ gào thét, nó muốn tức điên lên, bảo cụ đều hủy toàn bộ, tên thiếu niên Nhân tộc này lại khiêu khích nó đến như vậy, không thể tha thứ được. Thường ngày có ai dám làm như vậy với nó chứ? Người dám mạo phạm lập tức tru diệt, đập nát thành một bãi máu đặc dính.

"Là ta giết ngươi!" Nhóc Tỳ cường thế vô cùng, nắm chặt thanh kiếm gãy chém thẳng về phía trước, nhưng lại tránh đụng đến túi Càn Khôn chỉ nhằm về chân thân Bạch Hổ.

"Ngươi muốn chết!" Đôi mắt Bạch Hổ âm trầm, lại dám xem thường nó như thế, đánh chủ ý lên bảo cụ của nó, đây chính là tự tìm đường chết. Thân thể của nó bùng phát ra hào quang óng ánh, há miệng phun ra một bảo ấn, nện mạnh về phía trước.

Mọi người khiếp sợ, lai lịch tên Bạch Hổ này chắc chắn rất lớn, nếu không phải thì làm sao lại có nhiều bảo cụ đến như vậy, phải biết rằng những thiên tài khác muốn có một kiện đều phi thường khó khăn.

"Cheng!"

Nhóc Tỳ chém thẳng thanh kiếm gãy trong tay, khối bảo ấn này nổ tung biến thành một chùm ánh sáng đáng sợ.

"Lại nữa, đau muốn chết đi được, ngươi xuất ra bảo cụ, sao lại không nói sớm một tiếng?!" Nhóc Tỳ giận dữ, trong lòng đau không tả xiết, lại mất đi một chiến lợi phẩm nữa.

"Phụt…"

Bach Hổ cuối cùng không thể kìm nén cơn tức giận liền phun ra một ngụm máu tươi, còn có ai đau lòng hơn nó? Trái tim như nổ tan, dạ dày như đứt đoạn, những bảo cụ này đều là dùng tinh huyết của chính mình để ôn dưỡng và tế luyện nhiều năm vậy mà cứ như thế nổ tung.

Kết cục của trận chiến này đã quyết định, Nhóc Tỳ tránh né túi Càn Khôn, phá tan thụy quang, nắm chặt lấy thanh kiếm gãy chém mạnh về phía trước.

"Phốc!"

Bạch Hổ rống to, máu tươi dâng trào, chân sau bị chém đứt rời.

"Đại Hồng tiếp lấy, không được lãng phí!" Nhóc Tỳ truyền âm, đây chính là máu thịt Bạch Hổ trong truyền thuyết, là vật đại bổ.

Nó cẩn thận khống chế thanh kiếm gãy chém mạnh về phía Bạch Hổ.

Mặc dù ra sức chống lại nhưng nhìn chung Bạch Hổ không thể địch lại được, "Phốc" một tiếng, nửa thân thể đứt lìa rơi xuống bên dưới, máu tuôn xối xả.

Cùng lúc đó, Nhóc Tỳ đã thành công đoạt được túi Càn Khôn, mất đi thần lực khống chế của Bạch Hổ, phù văn nơi túi Càn Khôn dần dần lu mờ rồi ẩn vào bên trong, bị Nhóc Tỳ chụp vào trong tay.

"Bảo bối tốt!" Nhóc Tỳ yêu thích không rời, mắt to híp lại, miệng lộ răng nanh, vô cùng hài lòng.

"Có túi Càn Khôn, ta bắt hết tất cả Thái Cổ di chủng trong Bách Đoạn sơn rồi cho vào bên trong thì cũng chẳng có vấn đề gì cả." Cặp mắt xuất hiện những ngôi sao nhỏ bay lượn, rồi nhanh chóng nuốt một ngụm nước miếng.

Đại Hồng Điểu, Sư Tử chín đầu, Tử Điêu, Hỏa Nha vốn đang tận hưởng niềm vui sướng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nó thì nhanh chóng im bặt.

"Hống..." Bạch Hổ đến đường cùng, nó không ngờ rằng mình sẽ có kết cục như thế này.

"Vù" một tiếng, một vệt kim quang phóng thẳng lên trời cao, trời đất đang u ám bỗng nhiên từng luồng thần quang chiếu rọi sáng rực nơi đây, một luồng khí thế đáng sợ che kín bầu trời từ từ hạ xuống, khiến cho cả đại địa đều run rẩy.

Chim khổng lồ màu vàng rốt cuộc cũng chuyển động, giương cánh thẳng tới mây xanh, nó xuất hiện ở trên không trung giống như một vị thần linh màu vàng óng đang nhìn mọi người bên dưới.

"Các ngươi đi giết hắn!" Nó ra lệnh cho mười mấy tên Thái Cổ di chủng đi giết Nhóc Tỳ.

"Hắn... có thanh kiếm gãy, bảo cụ của chúng ta không địch lại." Những tên Thái Cổ di chủng này thực sự rất sợ hãi, thanh kiếm gãy đó quá bá đạo.

"Không sao, nếu hắn mà sử dụng ta sẽ cướp lấy thanh kiếm gãy đó, các ngươi cứ yên tâm!" Chim khổng lồ màu vàng lạnh lẽo lên tiếng, thân thể của nó giống như được đúc từ vàng ròng, tỏa ra hào quang vạn trượng, vô cùng kinh khủng, giống như một vị Thần vương đang nhìn xuống muôn dân.

Bình luận

Truyện đang đọc