THẾ GIỚI HOÀN MỸ

"Khi nào thì đánh một trận?" Thạch Hạo hỏi, câu này vừa ra liền thu hút sự chú ý cao độ của mọi người, tất cả đều nín thở.

"Hiện tại hay tương lai đều có thể, ta đang đứng ở Minh Văn cảnh, ngươi đến thì sẽ chiến một trận." Thạch Nghị đáp lại, trong lời nói kèm theo vẻ tự tin và cũng có vẻ ngang ngược.

Trong lòng mọi người run lên, sau khi hai người này chiến một trận hơn phân nửa sẽ có một người chết đi, khó mà xuất hiện trên thế gian này nữa.

"Vậy thì hãy tới Hóa Linh cảnh chiến một trận đi, ta cũng đang đứng ở nơi này chờ ngươi tới đánh một trận nè." Thạch Hạo đáp trả.

"Hóa Linh, quá thấp kém, đó chỉ có thể trở thành ký ức khi còn trẻ thôi, nếu như ngươi không thể đạt tới Minh Văn cảnh thì ta cho ngươi thời gian, ta chờ!" Thạch Nghị nhẹ nhàng nói.

Đây là một loại tự phụ và mạnh mẽ, cũng có một dáng vẻ từ trên nhìn xuống, hắn không muốn đi xuống, muốn nghênh địch ở cảnh giới cao này.

"Minh Văn cảnh, không thấy ngại khi khoe khoang sao, không lâu nữa ta sẽ viên mãn, tính là cái gì." Thạch Hạo lên tiếng.

Lời này vừa ra khiến cho rất nhiều người không biết nói gì, nên biết rằng rất nhiều người không thể đột phá tiến vào cảnh giới này, và cũng có rất nhiều nhân vật lão bối bị vậy ở Minh Văn cảnh, một đời khó mà đột phá được.

Nó nói như thế thật sự là đang đánh vào sự tự tin của một nhóm người.

Mọi người đều biết đây không phải là nó mạnh miệng, thật là nó có thiên tư như thế, tin chắc rằng sẽ không quá lâu thế gian này sẽ có thêm một thiếu niên Thiên hầu nữa.

Đây cũng không phải là sắc phong, mà là có thực lực thật sự như vậy!

"Đệ đệ của ta, khẩu khí có vẻ lớn đấy nhỉ, người sống một đời nên ghi nhớ hai chữ khiên tốn." Thạch Nghị lên tiếng.

"Ta còn cần ngươi dạy? Chính ngươi mới phải ghi nhớ đấy." Thạch Hạo đáp.

Hiển nhiên, lời nói giữa hai người luôn tràn đây mùi thuốc súng, khiến cho mọi người khát vọng, chờ mong đại chiến giữa bọn họ.

Thạch Hạo lại mở miệng, nói: "Ngươi ở Hóa Linh cảnh chưa được viên mãn, nếu như khắc ghi hai chữ khiên tốn thì nên trở về, ta sẽ dạy cho ngươi làm cách nào mạnh mẽ hơn nữa."

Mọi người cũng không nói gì, người thiếu niên này tựa hồ tự tin, tuy rằng mất đi Chí Tôn cốt thế nhưng vẫn rất là ngang ngược.

Mọi người biết, trong lòng nó chắc chắn không phục Trùng Đồng giả, muốn lấy thân thể người phàm để nghênh chiến tư chất thần nhân của đối phương.

"Ngươi vẫn là con nít, ta sẽ chờ ngươi." Thạch Nghị nói, trong giọng bình thản đấy có kèm theo vẻ ngang ngược, coi đối phương như là trẻ con, không thể đối xử bình đẳng.

"Một câu, bản thân ta đủ khả năng đạt tới cảnh giới đó, vô địch thiên hạ." Thạch Hạo quả quyết.

Câu này âm không cao, thậm chí có thể nói là rất nhẹ nhàng thế nhưng lại chấn động khiến cho mắt mọi người đều lộ thần quang, ai nấy đều suy nghĩ lại những chuyện trước kia, trong lòng không khỏi chấn động.

Đứa nhỏ này cũng quá tự tin, hết sức tự phụ, sợ còn ngang ngược hơn cả Thạch Nghị, lại có thể nói ra những lời như thế này.

Ý nghĩa rất rõ ràng, nó có thể đạt tới cảnh giới vô địch, như vậy Thạch Nghị không có khả năng là đối thủ, đây chính là chỉ thẳng mặt một cách trắng trợn.

"Đây là mèo khen mèo dài đuôi ư? Nghị nhi không thèm so đo với ngươi để làm gì cả, ở Văn Minh cảnh chờ ngươi, cho người thời gian để tu hành vậy mà cũng không biết đường cảm ơn."

Xa xa, một trung niêm xị mặt xuống nhỏ giọng lẩm bẩm, nghĩ rằng âm thanh nhỏ chỉ có tộc nhân đứng bên cạnh mới có thể nghe được, thế nhưng lại không ngờ rằng vẫn bị Thạch Hạo nghe thấy.

"Ngươi nói hắn tới đây chiến một trận thử xem." Thạch Hạo lạnh nhạt nói.

Đó chính là người của Vũ tộc, khi nghe thấy thế thì sắc mặt tái nhợt không dám nói gì, hắn sợ sẽ rướt lấy đại họa cho tộc nhân, vạn nhất tên nhóc này quét sạch căn cơ ở khu vực Hóa Linh cảnh này thì cho dù muốn khóc cũng chẳng khóc được.

"Đệ đệ tốt của ta, ngươi quá tự tin đó, ngay cả Chân Thần cũng không dám nói rằng mình vô địch khắp cả trên dới dưới đất nữa là." Thạch Nghị lạnh lùng đáp lại.

"Ta dám nói!" Thạch Hạo rất thẳng thắng.

Mọi người không nói gì, đứa nhỏ thuộc Thạch tộc này quả thật rất ngang ngược, cái gì cũng dám nói, đây là do tính cách hay là trong lòng có một niềm tin?

"Niềm tin vô địch xuất hiện từ khi sinh ra nương theo tới hiện tại, quả thật ra rất hy vọng sẽ lập tức chiến với ngươi một trận đấy." Thạch Nghị nói.

"Vậy thì chờ gì nữa, tới đây đi." Thạch Hạo nói.

"Chiến? Ngươi chỉ là một tu sĩ Hóa Linh cảnh cũng đáng để ta đi xuống ư? Như thế thì bắt nạt ngươi quá." Khóe miệng Thạch Nghị mang theo vẻ trào phúng.

Thạch Hạo cũng không nói gì mà nhanh chân tiến vào trong tòa phủ đệ Vũ tọc, đây là một vùng tịnh thổ vô cùng lớn, khí lành lượn lờ, hào quang lấp lánh, rất hợp cho việc tu hành.

Ở đây có vườn linh dược, có các loại thụy thú, đều là sức mạnh tinh thần của Hư Thần giới biến thành, cũng chẳng hề khác với ngoài đời.

Cứ như là chốn không người, Thạch Hạo ngang nhiên hái lượn không chút kiêng dè, chẳng coi đây là chuyện to tát gì cả, đám Vũ tộc vừa giận vừa sợ không ngừng lui lại, không dám tiến lên ngăn cản.

Việc dạy dỗ lần trước quá sâu sắc khiến cho bọn họ tổn thất nặng nề, cơ bản không có biện pháp nào chống lại thiếu niên này.

"Đi lấy pháp chỉ Thần Linh, hoặc là mời Thạch Nghị tới." Thạch Hạo mở miệng.

Hiển nhiên, lai giả bất thiện*, nó đến chính là muốn gây sự, có đại thù với Vũ tộc, ngang ngược như thế cũng chẳng có chút cảm giác cắn rứt gì.
(*): Người đến chẳng có ý tốt gì.

Đám Vũ tộc sắc mặt tái nhợt, nhắc tới pháp chế Thần Linh khiến lòng bọn họ đau xót, vật thần thánh như thế mà bị tên Hùng Hài Tử này gặm nát đến hai lần!

"Ngươi đừng có quá đáng quá!" Một người trẻ tuổi nổi giận nói.

"Quá đáng, nghiệp chướng năm đó mà các ngươi gây ra thì sao không nói đi?" Thạch Hạo lạnh lùng nói, cúng lúc đó vung tay tát ra một cái khiến cho tấm bia công đức ở trung tâm Vũ tộc bị bẻ gẫy.

Phía trên có ghi tên của tổ tiên Vũ tộc, ghi chép những công tích vĩ đại của bọn họ, là một tượng trưng của vinh quang, kết quả bị một tát đánh gẫy.

Chuyện này khiến cho cả đám người tức giận muốn rách cả mí mắt, thế nhưng cũng không một ai dám tiến lên trước, chuyện lần trước thật sự là một nổi khiếp sợ.

"Chiến hay là không chiến?"

Thạch Hạo khắc một hàng chữ, đá vụ trên bia công đứa bay tán loạn, những hào quang được ghi chép trên tấm bia đều lu mờ và chỉ còn sót lại một hàng chữ như thế, đây là chiến thư, muốn Vũ tộc đưa cho Thạch Nghị.

Thời khắc này, Hư Thần giới trở nên yên tĩnh, mọi người đều biết, đại chiến sẽ xảy ra không bao lâu nữa, nói chung lại Thạch Nghị chính là người muốn ứng chiến.

"Ầm ầm ầm!"

Rất nhanh, Thạch Nghị đã đáp lại, hắn vẫn ngang ngược như trước, không có mở miệng, không có nhiều lời, trực tiếp phá đi một hạng kỷ lục.

Một bia đá óng ánh hiện lên, bên trên có ghi những nội dung kỷ lục, mà ở bên trên hắn có hắn lại: Muốn ta đi xuống để chơi đùa với con nít hả, ngươi dựa vào cái gì mà chiến một trận với ta?

Đây là một sự khinh thường, cũng là một sự kiêu ngạo và tự phụ, cảm thấy nếu đi xuống chính là làm giảm uy nghiêm của hắn, cho rằng Thạch Hạo còn chưa đủ tư cách ấy.

"Ầm!"

Một tiếng nổ trời long đất lở vang lên, Thạch Hạo dùng chân phải đạp mạnh xuống đất, hàng loạt cung điện nổ tung hóa thành mưa ánh sáng, cũng có vài người bị thương vong, khu cổ địa hùng vĩ này sụp ra.

Cảnh tượng này khủng bố đến đáng sợ, phù văn dày đặc, tia chớp đan dệt, lửa chày hừng hực, những đại trận bảo vệ khu cổ địa này đều bị phế bỏ.

Những khe nứt rất rộng, không ngừng tách ra giống như là những hẻm núi vậy.

Bảo địa của Vũ tộc hóa thành phế tích, hết thảy đều do lực của một cước này gây nên.

Một bia đá óng ánh hiện lên, lực chân phải của Thạch Hạo chấn động mười phương, phá vỡ kỷ lục trước phía, không người nào có thể so sánh.

"Đủ tư cách ư?"

Thạch Hạo ghi một vài tin tức cần thiết lên trên bề mặt bia đá, còn không quên thêm một câu như thế, đáp lại lời châm biếm vừa nãy của đối phương.

Đây là bia kỉ lục, chỉ cần sau khi mở ra một kỷ lục mới thì khắp nơi sẽ hiện lên tấm bia đá như thế này, chiêu cáo thiên hạ, hơn nữa là đồng bộ và lập tức.

Mọi người chấn động, hai người này... tính cách cũng quá tà ma, không ngời lấy phương thức này để nói chuyện, mạnh mẽ khủng khiếp!

Mưa ánh sáng lấp lánh, lại thêm một tấm bia đá nữa xuất hiện, Thạch Nghị ở Văn Minh cảnh lại phá vỡ thêm một kỷ lục, bên trên chỉ có ghi vài chữ: Ngươi đang ép ta sao?!

Thân thể Thạch Hạo toàn là phù văn, sóng thần thức mạnh mẽ, toàn thể như là một lò lửa lớn, nó một quyền đánh tới, bùng phát ra một luồng khí tức ngập trời, thân thể cùng cộng hưởng với tinh thần, tạo nên sự mạnh mẽ của bản thân, thiên địa run rẩy.

Một tấm bia đá khác hiện lên, nó bên trên cũng viết có đúng một chữ: Đúng!

Mọi người há hốc miệng, đây thật sự là quá xa xỉ mà, dùng phương thức phá vỡ kỷ lục để nói chuyện, việc này... giống như là đang nghe thiên thư vậy, khiến người ta run rẩy, vô cùng chấn động.

Trước giờ chưa từng thấy người nào làm như thế này cả, cừng từng thấy ai đối lập như vầy, chuyện này khiến cho những người bình thường thấy xấu hổ đến chết mất, đây là đối lập kinh người cỡ nào chứ?

Thời khắc này không cần nói là ở Hư Thần giới, ngay cả các nơi trong thế giới hiện thực cũng chấn động mạnh, sau khi mọi người nhận được tin tức thì kêu bạn gọi bè, nhanh chóng tiến vào Hư Thần giới để xem cuộc quyết đấu lưu danh sử sách này.

Vù một tiếng, Thạch Hạo rời khỏi khu phế tích này, lần này nó bước lên trận đài, muốn đi vào một khu vực đặc biệt nào đó, nơi đó vô cùng xa.

Có thể nói, đó là một khu cấm địa, bình thường cơ bản sẽ không có ai tới tham gia trò vui, sẽ tách xa nơi này.

Bởi vì, đó là khu vực của Thái Cổ Thần Sơn, cách rất xa tịnh thổ của Nhân tộc, chỉ có dùng trận đài để mở ra thông đạo màu vàng thì mới có thể tới đó một cách nhanh nhất được.

"Chuyện này..." Mọi người chần chờ một chút, thế nhưng cuối cùng cũng quyết định đi theo, ỷ lại lá gan mình lớn muốn xem rõ ngọn ngành.

Nơi đây vốn là vùng đất yên tĩnh, thường ngày không người nào dám tới quấy rối thế nhưng hôm nay lại có rất nhiều sinh linh kéo tới, bọn họ đi phía sau Thạch Hạo để tới vùng đất cấm này.

Phía trước có một cái hồ nước vô cùng lớn, gợn sóng dập dờn, linh khí lượn lờ, hào quang lấp lánh, cảnh sắc nơi đây vô cùng thơ mộng.

Ven hồ lớn có một khu kiến trúc cổ xưa, giốn như là Thần Miếu của Thượng Cổ, to lớn và trang nghiêm, thậm chí còn tản ra khí tức của Thần Linh.

Bên trên cửa chính có một tấm biển có khắc ba chữ: Hồ Ma Linh!

Thạch Hạo đã tới, vậy mà lại tới nơi đây khiến cho tâm thần mọi người căng thẳng không dám tới gần, chỉ dám đứng xa mà nhìn.

"Bùm!"

Sau một khắc, Thạch Hạo xuất thủ, một tát đạp nát cửa chính bắt lấy tấm biển kia.

"Ầm!"

Tấm biển phát sáng, khí lành vô số, ma vụ bốc lên, không ngờ lại là một dị bảo vô cùng mạnh mẽ, muốn đánh nát bàn tay của Thạch Hạo.

"Mở cho ta!"

Thạch Hạo hét lớn, mười đại Động Thiên đồng loạt xuất hiện giam cầm nơi đây lại, lực Côn Bằng triển khai, nó tay không bóp nát tấm biển đồng thau này thành bột mịn, từ từ phá hủy.

Mà trong lúc này một ngọn lửa thần đang bốc cháy hừng hực, vô cùng kịch liệt rồi tiêu tan trong hư không.

"Một tia sức mạnh của Thần Linh!" Mọi người rung động, tấm biển này tuyệt không phải là vật phàm, nhưng lại bị hủy như thế.

Tất cả mọi người đều sợ hãi, tên nhóc này quá mạnh mẽ, chạy tới trêu chọc người của hồ Ma Linh, hủy đi sơn môn của bọn họ, đây đúng là gan to bằng trời.

Trong nháy mắt, một tấm bia đá óng ánh hiện lên, hủy đi biển Thái Cổ Ma hồ, đánh vỡ tấm biển đồng thau mà Thần linh đã điểm hóa qua, phá vỡ kỷ lục.

Mọi người tê dại da đầu, tên nhóc này nghịch thiên đến thế sao?

Thạch Hạo sắc mặt bình tĩnh, trên bia đá lưu lại ba chữ: Chiến hay không?

"Ầm!"

Khu vực nơi Minh Văn cảnh lại có người phá vỡ kỷ lục, một tấm bia đá hiện lên, bên trên ghi một chữ: Chiến!

Yên tĩnh trong giây lát rồi lập tức mọi người cùng ồ lên, Thạch Nghị đã ứng chiến, hiển hiên hắn muốn giáng lấm tới khu vực của vị trí Hóa Linh cảnh để chiến với Thạch Hạo!

Bình luận

Truyện đang đọc