THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Đứa nhóc này quá hèn hạ mà, làm sao lại thành ra như vậy được? Tất cả người của Vũ tộc đều nguyền rủa, thật không hổ là đứa nhỏ kỳ quái ở Hư Thần giới, lúc này vừa tiếp xúc liền phát hiện ra chỗ cực phẩm của nó.

Trong lòng Vũ Tử Mạch đại loạn, Phù Văn trên người bất ổn. Mà nhóc tỳ lại điên cuồng oanh kích, tia chớp màu vàng óng giống như sóng lớn ầm ầm đánh về phía trước.

"Ầm!"

Sách cổ nhiều màu bị tổn hại, rơi xuống dưới. Thiếu nữ thiên tài của Vũ tộc kinh hãi đến biến sắc. Nắm lấy cơ hội này, nhóc tỳ công kích càng thêm mãnh liệt, tia chớp đan dệt rất mãnh liệt.

"Lên!"

"Mọi người cùng nhau tiến lên, chém nó!"

Những thiên tài ở bên hồ hò hét, tất cả Phù Văn lấp lóe xông thẳng về phía trước nhằm ngăn giết nhóc tỳ, không thể trơ mắt nhìn Vũ Tử Mạch bị giết chết được.

"Vù"

Tốc độ của nhóc tỳ đột nhiên tăng lên, sau khi công phá thiếu nữ thiên tài Vũ tộc, một bước tiến tới đánh một quyền về phía trước, điện mang đánh tan ký hiệu cuối cùng trên người nàng.

"Phốc!"

Vũ Tử Mạch ho ra máu rơi xuống bộ ngực trắng nõn mềm mại kia, trông rất bắt mắt, trong mắt nàng xuất hiện từng sợi kỳ quang, đan dệt thành một chiếc lưới, trùm về phía nhóc tỳ. Đây chính là đòn cuối cùng của bảo thuật Thông Linh, nếu như không có tác dụng thì coi như nàng đã thua.

Nắm tay nhóc tỳ phát sáng, đánh thẳng vào chiếc lưới, thế đi không giảm, y nguyên đánh thẳng về phía trước, tuy rằng điện mang bị bao phủ lại thế nhưng thần lực khủng bố của nắm đấm vẫn còn trong đó.

"Phong!"

Vũ Tử Mạch đọc Thần âm, dùng hết khả năng để đối kháng, hai cánh tay như ngọc bắt chéo nhau, ánh sáng óng ánh lấp lánh trước người ngăn cản lại uy lực của cú đấm kia.

"Răng rắc!"

Vừa mới tiếp xúc hai cánh tay của nàng liền gãy, lại có thêm một luồng sức mạnh truyền vào trong cơ thể nàng. Chấn động mãnh liệt làm cho khóe miệng chảy máu, hai tai ong ong cả lên, xương cốt cả người như muốn nổ tung.

Đây là một luồng thần lực không có cách nào ngăn cản được. Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt nàng phân tán luồng sức lực cực lớn này ra khắp toàn thân, thì chắc chắn đôi tay kia sẽ vỡ nát, khó mà chống lại được.

Nói về thân thể, nhóc tỳ có khả năng vật lộn với Thái Cổ hung thuần huyết thú con. Cùng va chạm với thiếu nữ thiên tài Nhân tộc này, tự nhiên là có ưu thế áp đảo, cho dù nàng là thiên tài đi nữa thì thân thể cũng không thể nào so sánh với nó được.

Vũ Tử Mạch bay sang một bên, miệng phun ra máu, đôi mắt linh động cùng thâm thúy lộ vẻ khiếp sợ, lực lượng thân thể cuồng bạo vừa nãy nàng chỉ thấy được ở trên người của Thạch Nghị vài năm trước, không ngờ rằng đứa nhỏ này cũng có lực lượng như vậy.

"Muội muội có thân hình như rắn nước, chạy đi đâu!" Nhóc tỳ kêu lên, nhìn giống như là đang nhạo báng. Thế nhưng trong mắt thần quang bùng phát, xuất ra một quyền hơn nữa Cốt Tiễn màu vàng cùng bảo kính Toan Nghê đồng thời bay lên thực hiện đòn đánh giết cuối cùng.

Ven bờ hồ, rất nhiều thiên tài hợp lực công kích. Nhưng chung quy căn bản không thể ngăn cản được bước tiến của nhóc tỳ.

Điều này làm cho bọn họ kinh ngạc, bọn họ được xưng là thiên tài, là hi vọng quật khởi cùng huy hoàng của một tộc trong lai, nhưng nhiều người liên thủ lại như vậy mà cũng không thể làm gì được thiếu niên kia, điều này làm cho bọn họ sợ hãi.

"Vù"

Đột nhiên. một trận trấn động khủng bố truyền tới, đánh thẳng về phía nhóc tỳ cùng Sư Tử chín đầu, Phù Văn đầy trời, giống như ngọn núi lửa đang phun trào, quấy nhiễu cả trời đất, óng ánh chói mắt.

"Không được!" Nhóc tỳ kêu to, loại trấn động này thật sự rất đáng sợ, vượt qua khả năng chịu đựng cao nhất của nó.

Nó nhanh chóng thu lại Cốt Tiễn màu vàng, cùng đối kháng với luồng trấn động này, nếu không rất có khả năng nó phải ôm hận nơi đây, người đến tuyệt đối rất đáng sợ, vượt qua những thiên tài khác.

"Gào..." Sư Tử chín đầu rống to, bộ lông màu vàng óng dựng thẳng, nó cảm thấy như đang bị một con Hồng Hoang cự thú nhìn chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

Không còn cách nào khác, nó phun ra chuỗi niệm châu màu vàng, dùng để phòng ngự cùng đối kháng với luồng thiên uy này, nếu không nó và nhóc tỳ nhất định sẽ biến thành một đống thịt nát.

"Hỏng rồi!"

Thân thể nhóc tỳ run lên, từng sợi lông tơ đều dựng hết cả lên, đột nhiên quay đầu lại, một hướng khác cũng xuất hiện một luồng gợn sóng đáng sợ, trong nháy mắt mạnh mẽ xông tới, Phù Văn vô tận, đánh thẳng về hướng bọn nó.

Loại áp lực này quá to lớn, nếu mạnh mẽ mà chống đỡ chắc chắn sẽ ép bọn nó thành đống thịt vụn.

"Đáng chết, làm sao lại xuất hiện nữa, đến cùng là có bao nhiêu cao thủ đây?" Sư Tử chín đầu kêu to, nó hoàn toàn sợ hãi, cảm giác như đang đi vào cánh cửa Địa ngục vậy.

Phía Đông, phía Tây, phía Nam, phía Bắc cả bốn hướng từng bóng người xuất hiện, ngăn chặn bốn phương, từng người ra tay, vây nhốt nhóc tỳ cùng Hoàng Kim sư tử, chặn hết tất cả đường lui của bọn nó.

Bốn người đồng thời phát lực, ở trước người bọn họ xuất hiện một mảnh gợn sóng, chen chúc nhau lao về phía trước, như là bốn dòng nước lũ cuồn cuộn vỡ đê, đây chính là những ngọn sóng lớn được tạo thành từ Phù Văn, nghiền ép về phía nhóc tỳ.

"Sao lại mạnh đến như thế?" Con ngươi nhóc tỳ co rút lại, cảm thấy đại sự không ổn.

Nó thúc dục hai Bảo Cụ, cố gắng chống đỡ. Cốt Tiễn màu vàng chấn động như là hai con giao long quấn lấy nhau, vẽ ra một mảnh sát quang mở mịt, đối kháng với người ở phía Đông. Bảo kính trắng noãn chiếu sáng, tia chớp thô to, sấm sét điếc tai đánh thẳng về người ở phía Bắc.

Sư Tử chín đầu cũng há miệng, nó có cảm giác không an toàn, ngửa mặt lên trời rít gào, phun ra chín chiếc răng nanh màu vàng, đánh về người ở phía Tây, còn chuỗi cốt châu óng ánh thì lại trấn áp người ở phía Nam.

May mà, bọn nó có tổng cộng bốn Bảo Cụ, mỗi một kiện lai lịch đều rất lớn, đều là Bảo Cụ của Thái Cổ di chủng đã trưởng thành.

Nếu không phải có bốn kiện phù bảo nguyên thủy ở trong tay, nhóc tỳ cùng Sư Tử chín đầu chắc chắn sẽ bị Phù Văn của bốn người này trấn áp thành miếng thịt nát, khó có thể phản kháng được.

"Không đúng, thiên tài mạnh mẽ như thế làm sao cùng một lúc lại xuất hiện đến bốn người, chuyện này có chút không hợp lý." Sư Tử chín đầu gầm nhẹ.

Lúc còn trẻ mà có thể đạt đến cảnh giới như vậy, tất nhiên sẽ vang danh thiên hạ, thế nhân đều biết, vậy mà giờ lại xuất hiện đến bốn người hơn nữa còn liên thủ với nhau, như vậy có chút hư ảo rồi.

"Các ngươi là người phương nào?" Nhóc tỳ quát lên.

Ở bên hồ, những thiên tài của Vũ tộc vui mừng, bọn họ biết mấy người ẩn núp ở trên ngọn núi đã xuất động rồi, đại thế đã định, thiếu niên này cho dù có mạnh hơn nữa cũng không cách nào chống lại được.

"Vù"

Người ở phía Đông cũng không có mở miệng mà lập tức động thủ, bàn tay lớn vung ra như đang thăm dò, phát ra ánh sáng vô lượng, tiếng 'ầm ầm' vang lên, bàn tay của hắn lại biến thành một con sông lớn, nhanh chóng đánh tới.

Bộ lông của Sư Tử chín đầu chính là lực lượng thuần túy nhất của nước, một tay hóa thành Thần hà, đây không phải là thần thông mà một thiếu niên thiên tài bình thường có thể thi triển được.

Nhóc tỳ giật mình trợn tròn hai mắt, bởi vì lúc bàn tay kia chưa biến thành Phù Văn, nó nhìn thấy những nếp nhăn ở trên đó, đây tuyệt đối không phải tay của một người thiếu niên.

"Làm sao có thể như vậy được, Bách Đoạn sơn có cấm chế. Người có tuổi quá lớn thì không cách nào đi vào được, vậy tại sao các ngươi có thể vào đây được?" Nó lớn tiếng quát, lấy ra bảo kính, sử dụng Lôi đình thần quang để đối kháng.

"Thì ra là như vậy, các ngươi chính là Người phong ấn." Hoàng Kim sư tử quát lên, trong mắt lộ vẻ ưu sầu, những người này không phải là thiếu niên mà chính là bốn tiền bối cao thủ.

"Người phong ấn?" Nhóc tỳ ngạc nhiên.

Sư Tử chín đầu nói: "Bên trong Bách Đoạn sơn ẩn chứa rất nhiều cơ duyên to lớn. Mỗi một lần mở ra đều có một số người trả một cái giá cực lớn để tự phong ấn mình, khiến cho thực lực nhanh chóng giảm xuống lại bổ sung một lượng lớn Tinh nguyên, khiến cho chức năng thân thể giống như là một thiếu niên. Mặc dù có thể đi vào nhưng cũng phải trả một cái giá thật lớn, vạn nhất mà bị tiểu thế giới này biết được thì bọn họ sẽ gặp phải kiếp nạn."

Bách Đoạn sơn được gọi là 'núi' nhưng thật ra chính là một tiểu thế giới, sau khi những chư Thánh thời Thượng Cổ ngã xuống thì nơi này liền nắm giữ những tính chất biệt lập, sẽ tiến hành tự bảo vệ chính mình. Ngăn cản những người có lực lượng quá mạnh mẽ tiến vào.

Nhiều năm trôi qua, mọi người tổng kết được như thế, tính bài xích lớn hay nhỏ thì sẽ có quan hệ với tuổi tác cùng tu vi.

Mặc dù là như vậy, chỉ cần ở tiểu thế giới này bị phát hiện nhất định sẽ chết rất thảm, hóa thành tro tàn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Từ xưa đến nay, có cực ít người ăn gian thành công để qua cửu ải, sau đó bình yên rời đi, mỗi lần đi vào những người có số tuổi cao hơn quy định thì tối thiểu có chín mươi phần trăm là chết hết.

Lần này Vũ tộc vì tìm kiếm một bảo vật nào đó đối với bọn họ cực kỳ trọng yếu, bất đắc dĩ lắm họ mới điều động bốn người lớn tuổi như thế này, chắc chắn đều là những siêu cấp cường giả ở trong tộc của mình.

Chuyện này quá liều lĩnh, ở chỗ này không thể sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn, bằng không một khi bị phát hiện, bốn người này chắc chắn phải chết.

Nhóc tỳ nghĩ đến những người đầu đội nón là ở bên người của công chúa Hỏa quốc, hình dáng của bọn họ đều che kín, nó chợt tỉnh ngộ, hơn phân nửa chính là Người phong ấn. Nếu không làm sao bọn họ tìm được quả trứng kia ở trong Thần Quật? Khẳng định bởi vì bọn họ vô cùng mạnh mẽ, sau khi dùng hết lực lượng thì mới đạt được.

"Chúng ta liều mạng, bọn họ tuy mạnh thế nhưng lại bị bó tay bó chân, không dám bùng phát toàn bộ tinh khí thần, chỉ có thể áp chế đến một giới hạn nào đó mà thôi." Sư Tử chín đầu nói.

''Ta liều mạng với các ngươi!" Nhóc tỳ hét lớn, làm ra bộ dáng giống như muốn liều mạng với bốn đại cường giả kia, cả người Phù Văn bùng phát, hai kiện Bảo Cụ đồng thời phát sáng.

Quả nhiên, Sư Tử chín đầu cũng làm như thế, vượt xa nhóc tỳ cả người gần như là đứng thẳng lên, lấy ra tất cả Bảo Cụ, không màng đến sống chết, cùng với bốn người này đại chiến.

Nơi này nhất thời bị ánh sáng rực rỡ bao phủ, hồ lớn đều sôi trào, hơi nước không ngừng bốc lên ngưng tụ về phía bốn đại cường giả, hơi nước bị bọn họ mượn dùng, Phù Văn càng ngày càng tăng lên.

Nhóc tỳ đột nhiên vọt tới trước, làm ra dáng vẻ như ngọc đá cùng vỡ, giết thẳng về phía Đông, Sư Tử chín đầu thấy thế cũng gào thét, cực kỳ bi tráng, nói: "Thà làm ngọc vỡ còn hơn là làm ngói lành!" Nó kề vai sát cánh mà tới.

Bốn đại cường giả đều giật cả mình, hai thằng này sử dụng Bảo Thuật mạnh mẽ nhất, càng làm sống lại bốn cái Bảo Cụ, phát ra khí tức làm cho bọn họ đều tim đập nhanh, bọn họ không thể không tập trung đề phòng, sẵn sàng chống lại.

Bốn người cảm thấy một người một sư thật muốn liều mạng, bọn họ không thể không toàn lực ứng phó, chuẩn bị buông tay xuất kích nhằm bắt giữ bọn nó.

Nhưng mà, ngay khi một người một sư bùng nổ ra ánh sáng chói mắt thì, đột nhiên bọn nó phóng thẳng lên trời, thay đổi phương hướng, từng người đều được một kiện Bảo Cụ ở dưới lòng bàn chân nâng lên, vọt lên tận trời xanh, nhanh đến cực hạn.

Nhóc tỳ giẫm bảo kính, vọt thẳng lên trời cao, vừa nhìn thấy Sư Tử chín đầu cũng như vậy thì nói: "Tiểu đệ, ngươi không trượng nghĩa tí nào cả, vậy mà lại bỏ mặc ta để chạy trốn."

"Ta nhổ vào, ngươi cũng không vậy chắc?" Sư Tử chín đầu liếc xéo nó, không còn mang dáng vẻ ngọc đá cùng tan nữa, nó xoay người, quay cái mông về phía nhóc tỳ, nói: "Tạm biệt, đời này chắc chắn sẽ không gặp lại nữa đâu!"

Nó đạp trên chuỗi cốt châu màu vàng óng ánh, như một làn khói chạy mất tăm mất tích.

Bốn đại cường giả tức giận, bọn họ phong tỏa tứ phương, ngay cả trên bầu trời cũng đè ép được, vậy mà lại bị một người một sư sử dụng Bảo Cụ để trốn lên bầu trời, bốn người hoặc chân giẫm da thú, hoặc lấy ra Bảo Cốt nhanh chóng bay lên không đuổi theo.

Nhóc tỳ vò đầu, cũng không nói nhiều, đuổi theo Sư Tử chín đầu hơn nữa tốc độ vậy mà còn nhanh hơn, cuối cùng vượt qua và chạy thật nhanh ở phía trước nó.

"Hả?" Sư Tử chín đầu há hốc mồm, sau đó lông tóc đều dựng đứng cả lên, quay đều nhìn về phía sau thấy bốn lão già đang điên cuồng đuổi theo, nó vậy mà trở thành mục tiêu che chắn ở phía sau nhóc tỳ.

"Đại ca, tha mạng, ta không nên làm như vậy, đám người kia mà rượt tới thì ta làm sao mà chống lại được." Sư Tử chín đầu khóc ròng.

"Tiểu đệ, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, huynh đệ chúng ta cùng nhau hợp lực." Nhóc tỳ mở miệng nói, bày ra dáng vẻ rất kiên cường.

"Vậy thì ngươi đừng có chạy ở trước ta, hiện tại ta đang hít khói của ngươi đây này. Rõ ràng là khiên thịt mà, Bảo Thuật của mấy lão già kia đánh vào trên mông ta rồi nè." Sư Tử chín đầu mặt như đưa đám.

Nói chung nhóc tỳ và Sư Tử chín đầu tuổi vẫn còn quá nhỏ, không cách nào có thể chống lại bốn đại cường giả, bị đuổi giết đến nỗi lên trời không đường xuống đất không cửa.

Dọc theo con đường này, bọn nó một bên trốn một bên chiến, một đường vẩy máu, ai cũng bị thương nặng.

"Gào..."

Sư Tử chín đầu gào thét, ngực phải bị một đám hạt mưa bắn trúng. Nơi đó gần như trở thành cái sàng, thủng lỗ chỗ, khiến cho da lông màu vàng của nó đều bị dòng máu nhuộm đỏ.

Nó ở trên trời lảo đảo, vô cùng thê thảm, Bảo Cụ ở dưới chân ảm đạm hẳn, gần như muốn rơi xuống dưới.

Một đường chạy trốn, bọn nó không ngừng huyết chiến, thời gian quyết đấu quá dài, có thể kiên trì đến hiện tại quả là phi thường lắm rồi.

Nhóc tỳ cũng bị thương, bị một màn mưa quét trúng, cơn mưa rào tầm tã kia nắm giữ thần lực có tính chất hủy diệt, đập thẳng vào người nó, khiến cho nó ho ra đầy máu.

Nếu không phải cơ thể vô cùng mạnh mẽ của nó có thể sánh vai với Thiên giai Thái Cổ hung thú con, thì đòn đánh vừa rồi đủ làm cho nó đứt gân gãy xương, trở thành một đống thịt vụn rồi.

"Hống..." Sư Tử chín đầu gào thét, nó bị ép đến tuyệt cảnh, máu me khắp người, tóc mai màu vàng đều ướt nhẹp, biến thành màu đỏ sậm.

"Đi!" Nhóc tỳ quát to về phía Sư Tử chín đầu, nó chặn lại bốn đại cường giả, giúp Sư Tử chín đầu chặn đường.

Sư Tử chín đầu sững sờ, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt nó lại giúp mình có một tia hi vọng sống sót, hành vi này của nhóc tỳ đã lật đổ đi mọi hình tượng xấu xa ở trong lòng nó.

"Ngươi vi sao lại không trốn hả?" Sư Tử chín đầu hỏi.

"Bọn họ chính là nhằm về phía ta, ngươi chạy nhanh đi!" Thời khắc sống còn, nhóc tỳ cả người phát sáng, giục nó lập tức rời đi.

Sư Tử chín đầu thần sắc phức tạp, biểu hiện của thiếu niên Nhân tộc này không giống với trước kia, không cười đùa tí tửng, không ngờ còn có phương diện như thế này nữa.

"Được, ta đi, nếu như người sống sót, ta sẽ không để cho Cửu Linh Vương gia gia tìm ngươi gây phiền phức nữa, món nợ trước đây coi như xóa bỏ." Sư Tử chín đầu gầm nhẹ.

"Tiểu đệ, ngươi làm ta quá thất vọng rồi, thì ra sự thù hận đối với ta vẫn còn giữ ở trong lòng." Nhóc tỳ căm giận không thôi.

Sư Tử chín đầu tựu hồ như xấu hổ, dù sao hiện tại nhóc tỳ đang ngăn cản bốn đại cường giả, giúp nó tìm một con đường sống, nó ở phương xa dừng lại, nói: "Tất cả mọi chuyện chờ đến khi ngươi sống sót rồi nói sau."

"Được, đến lúc đó nhớ mời ta ăn đầu sư tử kho đấy!" Nhóc tỳ cười to.

"Cút!" Sư Tử chín đầu nổi giận, đột nhiên xoay người lại, cả người hào quang hoàng kim chói lọi, trong phút chốc đã đi rất xa, biến mất ở nơi cuối chân trời.

Nhóc tỳ phun ra một ngụm máu tươi, thu lại nụ cười ở trên mặt, lạnh lẽo quay đầu nhìn về phía tứ đại cường giả, nắm chặt nắm đấm, nói: "Các ngươi nên cẩn thận nếu không sẽ bị trời phạt đấy, làm chuyện lớn như vậy thì tiểu thế giới này ắt sẽ cảm ứng được."

"Để bắt giết ngươi thì không đến mức bại lộ đâu." Một người nở ra nụ cười lạnh, rất vô tình đáp lại.

"Nè, các ngươi nhìn xem, chân mày của tên này khi tức giận rất giống với một người phải không?" Lúc này một lão già mở miệng, hắn cố gắng áp chế tu vi, bởi vì hiện tại rất kích động, lồng ngực có chút chập trùng.

Lời này vừa nói ra, ba người kia đều giật mình, đều nhìn chằm chằm về phía nhóc tỳ.

Lúc này bốn người cũng không ẩn giấu hình dạng nữa, thu lại mưa bụi, lộ ra chân thân, là hai lão già và hai trung niên, con mắt đều rất sáng, giống như là bóng đèn.

Một vị trung niên hít một ngụm khí lạnh, run giọng nói: "Lẽ nào chính là đứa nhỏ năm đó?" Hắn khó mà tin được tập trung về phía nhóc tỳ, cảm thấy lúc đứa nhỏ này nổi giận rất giống với Thạch Tử Lăng năm đó.

"Các ngươi hẳn đã phát hiện rồi, cơ thể của nó mạnh mẽ đến nổi không thể tin được, so với Nghị nhi mấy năm về trước yếu hơn một chút, chuyện này... Khó mà tin được!" Một lão già ánh mắt lấp lánh.

"Lẽ nào ngươi chính là tên tiểu nghiệt súc năm đó?" Một lão già Vũ tộc sắc mặt âm trầm mở miệng.

Bọn họ không có áy náy về chuyện mấy năm trước, lại càng chưa từng tạ lỗi, chỉ duy nhất chính là nhổ cỏ tận gốc, xóa đi hậu hoạn sau này, ngữ khí cùng tư thế càng lộ vẻ vô tình, tính tình càng thêm bạc bẽo lãnh khốc.

Lửa giận trong lòng nhóc tỳ càng ngày càng cháy hừng hực, hận không thể lập tức tru diệt bốn tên này, hai tay nắm chặc, tia chớp bay lượn, như nhấn chìm cả nơi đây.

"Tại sao không nói chuyện?" Những người này không thấy được chân thân của nó, cho nên không biết được vẻ mặt hiện giờ của nó ra sao.

Một gã trung niên mở miệng, nói: "Năm đó, thúc tổ của ta phụ trách chỉ huy trận chiến đó, từ Hoàng Đô đuổi ra, dẫn đầu rất nhiều cao thủ thẳng một đường giết tới Tây Cương, dùng từng mảnh Cốt Tiễn xuyên thủng lá phổi của Thạch Tử Lăng, nhưng đang tiếc là thiếu chút xíu nữa thì mới có thể xuyên trúng trái tim của hắn."

Hắn tên là Vũ Côn, là một cường giả rất nổi danh trong Vũ tộc. Lúc này, hai mắt của hắn bắn ra từng tia thần mang, nhìn chằm chằm nhóc tỳ, như muốn xuyên thủng màn ánh sáng bằng tia chớp kia, để có thể thấy được vẻ mặt của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc