THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

“Ai da, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhất định là ảo giác rồi.” Vu Vũ Kiệt cười nói: “Cấp bậc này, đến Lão Tổ còn coi như trân bảo, sao nàng có thể gặp được chứ?”

“Cũng đúng.”

Bành Anh gật đầu một cái, nàng cũng cảm thấy suy nghĩ này rất khó mà tưởng tượng được.

“Được rồi, ta sẽ mau chóng để cho nàng gia nhập vào nội môn.” Vu Vũ Kiệt thuận thế ôm vòng eo thon nhỏ của Bành Anh, dịu dàng nói: “Chỉ là còn phải chờ một thời gian nữa, nếu không sẽ luôn có người nói lời ong tiếng ve.”

Vòng eo Bành Anh nhẹ nhàng vặn vẹo uốn éo, nàng cảm kích nói: “Cám ơn ngươi, Vũ Kiệt ca ca, ngươi thật tốt.”

......

Ý thu nồng đậm.

Lá rụng trên mặt đất bao trùm một tầng thật dày.

Cuối cùng không khí lạnh cũng về, Dịch Phong khoác thêm y phục, ngay cả trên chiếc ghế cũng trải thêm một tấm thảm. Thế nhưng quần áo vừa dày vừa nặng vẫn không ngăn được sự ẩm ướt trong không khí như cũ.

Giá rét thấu xương làm cho Dịch Phong lạnh đông thành chó.

Cũng may mặc dù người địa cầu như hắn rất lười, nhưng thật sự động tay thì cũng khéo léo. Hắn lấy một tầng lá sắt phản quang chế tạo ra một cái lò, sau đó gác Hỏa Diễm Châu vào trong đó, dựa vào lá sắt phản xạ nhiệt lượng, lập tức khiến toàn thân Dịch Phong ấm áp.

“Mặt trời nhỏ bản dị giới, toàn thế giới chỉ một cái này, quan trọng là còn không hao tốn điện.”

Dịch Phong nhếch khóe miệng lên, ánh mắt nhìn về phía đường phố bên ngoài.

Cách đó không xa, một thân ảnh nhỏ bé chán nản, cúi đầu thật thấp ủ rũ trở về.

“Ai!”

Dịch Phong thở dài một hơi, xem ra vẫn là tư chất Chung Thanh không đủ nên không cách nào gia nhập vào Thanh Sơn Môn.

“Bái kiến sư phụ.”

Dịch Phong gật gật đầu, cho hắn một nụ cười an ủi, cười nói: “Trời lạnh rồi, ngồi xuống sưởi một chút ấm đi!”

“Không có chuyện gì sư phụ. Ta đi đánh hai bộ quyền, sau đó đi nấu cơm, hái rau, đợi ngài xuống bếp.” Chung Thanh nhẹ nói, xong liền đi vào bên trong.

Dịch Phong thở dài một hơi.

Trời lạnh, việc kinh doanh cũng lạnh theo.

“Xem ra, ta cần phải tiến hành phương án tiếp theo.” Dịch Phong xoa xoa con chó bên cạnh rồi đi tới phía trước bàn.

Nâng bút.

Đặt bút, “Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử” dần dần hiện lên giấy Tuyên Thành.

Chuyện này cũng là vì Dịch Phong đã hết cách, nếu chỉ đơn thuần dựa vào võ quán thì thật sự là có chút cung không đủ cầu. Vào mùa đông hàng năm hắn sẽ nâng bút viết vài câu chuyện xưa, hy vọng có thể bán được.

Mùa đông trước đó, hắn đã viết một bản “Hồng Lâu Mộng”, nhưng không biết không được hoan nghênh hay là vì sao, nên bị ế hàng rất nhiều.

Năm nay hắn suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định viết một bản “Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử”, đối với một thanh niên sau năm 90 ở trái đất mà nói, tình yêu giữa hai người với nhau vẫn để lại cho hắn không ít cảm xúc và tình cảm.

Không cầu nguyện cho quyển sách này có nhiều người xem, chỉ cần có ngẫu nhiên vài người mua để hắn có thể cải thiện cuộc sống thì hắn đã thỏa mãn lắm rồi.

Cũng may trong Thành Bình Giang có một thương hội đã từng trợ giúp hắn, có thể giúp in ấn, hỗ trợ buôn bán.

Tờ giấy bị chữ viết tinh tế chầm chậm lấp đầy.

“Khụ khụ!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.

Dịch Phong đặt giấy bút xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

Ngoài cửa là một ông lão người mặc áo choàng rơm, khuôn mặt lão sắc bén, bên cạnh cánh mũi còn có một vết sẹo kéo dài xuống.

Lão họ Ngô, nói đi cũng phải nói lại, ông già họ Ngô này cũng được coi như là một người bạn cũ của hắn.

Chẳng qua là trong mắt Dịch Phong thì ông già này không phải bình thường như vậy.

Mỗi lần lão tới đây thì đều đứng ngoài cửa, theo dõi bảng hiệu võ quán rồi lão xong ngẩn người nửa ngày, cũng không biết là đang làm gì.

Quả nhiên.

Ông gài này lại đang ngẩn người.

“Ông bạn, đã lâu không gặp.” Một lúc lâu sau, ông già ấy mới tỉnh lại, lên tiếng chào hỏi với Dịch Phong.

Khóe miệng Dịch Phong khẽ giật một cái.

Năm nay hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ, trong lòng ông già như lão còn không không biết tự hiểu tuổi của mình hay sao? Lúc nói chuyện lại cứ làm như bạn bè lâu năm, hắn cũng không biết dây thần kinh nào của ông già này lại bị chập mạch rồi.

Nhưng từ lúc hai người quen biết đến nay, lão già họ Ngô này vẫn cứ xưng hô với hắn như vậy, Dịch Phong cũng đã thành thói quen cho nên cũng không thèm để ý nữa.

“Ngô ca, đã lâu không gặp.” Dịch Phong hô.

“Ha ha, lão huynh khiến cho ta rất bội phục đó.” Nhìn thấy Dịch Phong ăn mặc dày cộm, trong mắt của lão thoáng qua một sự sắc bén, cười nói: “Chúng ta là cùng một loại người, trình độ của Dịch lão ca càng cao thâm hơn so với ta đó!”

“Ách?”

Dịch Phong sửng sốt một chút, quả thực là nghe không hiểu gì cả.

Dù sao cũng đã quen nghe ông già này nói bóng nói gió nên hắn cũng không để ý, hô: “Bên ngoài lạnh lẽo, muốn đi vào ngồi một chút hay không?”

lão già họ Ngô gật đầu, đi về phía Dịch Phong. Giống như trong quá khứ, lão không có đi vào võ quán của Dịch Phong, mà là ngồi xuống trên bậc cửa.

Dường biết lão muốn nói gì, Dịch Phong nhanh một bước: “Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, dòm nhà của người khác là tối kỵ của chúng ta, nhưng giữa ngươi với ta cũng không cần giữ quá nhiều lễ tiết!”

Bình luận

Truyện đang đọc