THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Đã vào cuối thu.

Dưới sự điều khiển và sản xuất của của Thương Hội Bảo Phong thì cuối cùng cuốn sách của Dịch Phong đã thuận lợi xuất bản.

Võ quán.

Dịch Phong ngồi ở bên giường, bàn tay khoác lên trên trán của Chung Thanh.

“Sư phụ, ta không sao.” Chung Thanh mở to mắt nói: “Ngài đi nghỉ ngơi đi, ta nằm một lúc khỏi thì đi nấu cơm.”

“Còn nói không có việc gì?” Dịch Phong sầm mặt lại, khẽ quát: “Ngươi xem ngươi sốt thành dáng vẻ gì rồi, nhìn lại cái chân, cái tay phù của ngươi đi! Nằm ở đây cho ta, không được nhúc nhích.”

Dịch Phong rất ít nổi giận, thế nên điều này làm cho Chung Thanh im lặng, ngậm miệng lại.

Thấy thế, Dịch Phong khẽ than.

Trách cũng chỉ trách hắn không đặt quá nhiều tâm tư lên người Chung Thanh. Cả ngày đứa nhỏ này đều luyện quyền, cơ thể vất vả quá nên mới sinh bệnh, tay chân đều sưng phù cả lên, lại cộng thêm trời giá rét cảm mạo nên mới tiều tụy không còn ra hình người nữa.

Sau khi đắp chăn cho Chung Thanh xong, Dịch Phong sứt đầu mẻ trán đi đến tiền phòng rồi sau đó đeo giỏ trúc lên, hắn dự định đi ra phía sau núi của Thành Bình Giang để hái chút thuốc cho Chung Thanh.

Đứa nhỏ Chung Thanh này, mặc dù hắn quen biết chưa lâu, thậm chí tên này còn tăng lên một phần gánh nặng kinh tế cho Dịch Phong nhưng từ sau khi hắn đến thì tất cả việc vặt lớn nhỏ đều không cần Dịch Phong phải động tay vào nữa.

Ở trong lòng Dịch Phong, đứa nhỏ này đã sớm là người nhà của hắn.

Trước khi đi, Dịch Phong nhờ với gã sai vặt ở phía đối diện trông nom Chung Thanh giúp hắn, dù sao chuyến đi này cũng không biết phải mất mấy ngày mới về. Sau đó hắn cầm một cái liềm đi vào núi.

Cái gọi là nhìn núi mà chạy (1) đúng là như thế, ước chừng ba ngày Dịch Phong mới đi tới chân núi.

(1): Trông gần nhưng lại rất xa.

Cũng may trong núi này cũng không có dã thú gì quá lớn, bình thường thì có thể dựa vào quả dại, thỏ rừng mà no bụng, nước suối giải khát, mặc dù lúc lấy thuốc mệt mỏi nhưng nhìn cảnh đẹp kì lạ ở trong núi cũng coi như là một bữa tiệc thị giác hiếm có.

Mà những ngày Dịch Phong ở trong núi, Thành Bình Giang lại được một phen dậy sóng vì sách.

Một bản “Chí Tôn Bảo cùng Tử Hà tiên tử” đột nhiên xuất hiện.

Yêu hận tình thù của hai nhân vật chính trong sách như trời xui đất khiến mà được vô số người hưởng ứng, cho nên sau khi phát hành bản thứ nhất đã bị cả đám người quét sạch sành sanh.

Đây không chỉ là đối với phàm nhân mà thậm chí hơn phân nửa nữ đệ tử của Thanh Sơn Môn đều có một quyển trong tay.

“Sách tiên sinh viết quả nhiên độc đáo. Loại sách này, chỉ sợ cũng chỉ có một người tiên sinh tài giỏi như thế mới có thể viết ra!”

Lạc Lan Tuyết xếp bằng ở trên đỉnh núi Thanh Sơn Môn, mây mù quanh quẩn qua lại. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp như ẩn như hiện, đẹp tựa thần tiên.

Chưa tới hai ngày, Lạc Lan Tuyết đã xem xong quyển sách. Lúc khép quyển sách lại, không biết là vì tiếc nuối không bỏ đối với chuyện xưa trong sách hay là vì điều gì mà trong hốc mắt xinh đẹp của nàng đã tràn đầy sương mù.

“Tuyết Nhi.”

Lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Lạc Lan Tuyết. Hắn mang theo uy thế, chắp tay nhìn Lạc Lan Tuyết.

“Bái kiến môn chủ sư huynh.”

Người tới chính là Chu Vân của Thanh Sơn Môn, Lạc Lan Tuyết đứng dậy bái kiến.

“Tuyết Nhi, vì sao gần đây trong tông môn lại yên tĩnh như vậy, trên võ trường luyện tập cũng không thấy đệ tử tu luyện?”

Chu Vân vừa mới bế quan đi ra thì đã phát hiện Thanh Sơn Môn yên tĩnh trước nay chưa từng có, hoàn toàn không có cảnh tượng vui mừng vì mặt trời lên cao như ngày xưa, đương nhiên người làm môn chủ như hắn ta không muốn nhìn thấy một cảnh này, lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo một chút tức giận.

Nghe vậy, Lạc Lan Tuyết cười khổ một tiếng sau đó nói: “Khởi bẩm môn chủ sư huynh, e rằng cái này có liên quan đến sách của Dịch tiên sinh.”

“Sách của Dịch tiên sinh?”

Chu Vân lập tức kinh ngạc, đưa tay nói: “Ngươi có không?”

Lạc Lan Tuyết duỗi đôi bàn tay ngọc ngà ra.

Chu Vân tiếp nhận quyển sách, trịnh trọng nâng trong tay, hỏi: “Đây đúng là của Dịch tiên sinh viết sao?”

Lạc Lan Tuyết trịnh trọng gật đầu.

Chu Vân kích động hít một hơi thật sâu, bàn chân vút qua khoảng không, trong nháy mắt đã đến phía chân trời.

“Sư huynh người?”

Lạc Lan Tuyết hô.

“Ta bế quan hai ngày, sự vụ trong tông môn ngươi hỗ trợ xử lý, có việc thì sau này bàn lại.” Bầu trời vọng lại giọng nói của Chu Vân.

Lạc Lan Tuyết khẽ giật mình.

“Môn chủ sư huynh, không phải vừa bế quan đi ra sao?”

Nhưng mà trên bầu trời...

Lại không có chút hồi âm nào.

Thương Hội Bình Giang

Ngoại trừ những lãnh đạo cấp cao trong thương hội ra thì Mao Lâm ngồi ở vị trí đầu, sắc mặt âm trầm dọa người.

Bình luận

Truyện đang đọc