THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

Lúc này, Dịch Phong mới phát hiện ánh mắt của lão già họ Ngô, gật đầu cười với lão rồi thể hiện ra dáng vẻ đa tạ vì đã nhường. Dù sao ván cờ tướng này, hắn cũng không cần tốn nhiều sức để thắng.

Quả nhiên.

Thấy thế, lão già họ Ngô xác định Dịch Phong giống y chang như trong suy nghĩ của lão.

Lão liếc mắt nhìn thoáng qua bàn cờ tướng, đúng vậy, cờ tướng lão thua, thế nhưng ý lão không ở chỗ này, hai người đã thăng cấp từ so cờ tướng lên một cấp bậc khác.

Không thể không nói, lão chưa bao giờ đoán được Dịch Phong lại có thể lấy Hỏa Diễm Châu ra.

Giá trị của viên Hỏa Diễm Châu này còn đắt đỏ hơn so với trong tưởng tượng của lão.

Giá trị tương xứng còn có Thủy Linh Châu, Thổ Vực Châu, Kim Cương Châu, Mộc Tức Châu. Nếu năm viên Bảo Châu hợp lại cùng nhau thì có thể biến thành Đại Vô Vượng Châu khiến cho một phàm nhân chưa bao giờ tu luyện qua thoáng cái đã trở thành Thánh.

Tương truyền, Bắc Hải có một thông thiên đại năng đã gom đủ bốn viên linh châu khác, duy chỉ thiếu mỗi viên Hỏa Diễm Châu.

Không ngờ rằng viên Hỏa Diễm Châu này lại ở đây...

Nếu như mang hạt châu này đi trao đổi với vị đại năng vừa vặn thiếu một viên Hỏa Diễm Châu kia thì gần như có thể đổi được vô số bảo vật còn trân quý hơn hạt châu này.

Thế nhưng mà lão không có.

Vì sao?

Với tu vi của hắn thì không thể nào không biết chuyện này.

Vậy điều này chứng minh rằng hắn biết rõ có thể dùng Hỏa Diễm Châu đổi lấy đồ vật trân quý hơn nhưng lại không đi đổi. Cũng nói rõ rằng hắn thật sự không cần đồ vật giá trị cao hơn gấp mấy lần so với Hỏa Diễm Châu.

Thậm chí còn chướng mắt...

Người này, tu vi nhìn không thấu, về tâm kế thì càng lợi hại hơn một chút so với trong tưởng tượng của lão!

Lão già họ Ngô nhìn Dịch Phong, trong lòng cũng đã nhận định như thế.

Nhìn thì có vẻ như chỉ lấy ra một viên Hỏa Diễm Châu nhưng giá trị thể hiện ra còn xa hơn một viên Hỏa Diễm Châu rất nhiều!

Theo lý thuyết, lão muốn càng hơn một bậc ở trong lần so đấu này, nhất định phải lấy ra bảo vật hơn gấp mấy lần so với Hỏa Diễm Châu.

Khó trách, khó trách hắn có thể tự tin như vậy.

Chỉ là...

Hình như hắn quá xem thường lão rồi.

Con ngươi như mắt chim ưng của lão già họ Ngô thoáng qua một tia sắc bén, trong tay lão thật sự có một thứ như thế.

“Lão Dịch, giúp ta xem cái này.” Nói xong, bàn tay lão vung lên, một cái cào có 7 răng xuất hiện ở trong tay.

Nhìn thấy cái cào bỗng nhiên xuất hiện trong tay mình, Dịch Phong cũng không để ý. Hắn đoán là lão già này vừa làm ruộng trở về nên nhân tiện xách theo mà thôi.

Hình như cái cào này dùng không được tốt cho lắm, biết hắn kiêm chức rèn sắt nên nhờ hắn nhìn giúp. Vậy thì nhìn một chút, Dịch Phong tiện tay nhận lấy rồi quan sát tỉ mỉ.

Nhìn thấy Dịch Phong chăm chú quan sát, lão già họ Ngô nở nụ cười tự đắc.

Thất Xỉ Thánh Bá này của lão nhìn thì có vẻ ảm đạm không nổi bật nhưng nó lại là thần vật mà thượng cổ lưu truyền xuống, có cấp bậc Thánh phẩm. Mặc dù đã bị hư hỏng vài chỗ nhưng nếu như lấy nguyên khí khởi động thì cũng có thể phát huy ra một phần mười uy năng Thánh phẩm.

Thánh phẩm.

Đồ vật trong truyền thuyết.

Cho dù có hơi tàn tạ nhưng giá trị cũng không phải là thứ mà một viên Hỏa Diễm Châu có thể so sánh được.

Mà điểm này, lão tin rằng với tu vi của Dịch Phong thì chắc chắn có thể nhìn ra.

Cho nên tại thời khắc này, thậm chí lão đã thấy dáng vẻ Dịch Phong kinh ngạc đến mức ngã ngửa rồi.

Nhắc mới nhớ, để có được chiếc Thất Xỉ Thánh Bá này, lão đã tiêu hết tiền tiết kiệm cả đời, thậm chí còn ném nửa cái mạng mới có được nó vậy nên cho dù chút nữa Dịch Phong có kinh ngạc thế nào thì cũng không quá đáng.

Ngay lúc lão già họ Ngô đang nở nụ cười đắc ý đợi Dịch Phong kinh ngạc thì Dịch Phong lại để cái cào trong tay xuống.

“Cái cào này của ngươi quả thật có chút vấn đề.” Dịch Phong lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa dùng cũng không được tốt.”

Mặc dù cái cào bị sứt mẻ cũng không nhiều, thế nhưng phía trên lại có nhiều chỗ đã bị rỉ sét, hơn nữa cái hình dạng này cũng quá mẹ nó khó coi, không biết là thằng ngốc nào thiết kế ra món đồ chơi này, đoán chừng lão già họ Ngô dùng cái cào này cào đất cũng rất cực khổ.

“Cái gì?”

Khuôn mặt hoảng hốt của Dịch Phong như trong tưởng tượng cũng không có, còn chê bai Thánh phẩm của lão một phen khiến cho lão già họ Ngô xù lông, đột nhiên đứng thẳng lên.

Nếu không phải lão nhìn không thấu tu vi của Dịch Phong, không dám hành động thiếu suy nghĩ thì bây giờ lão đã sớm ra tay đánh nhau với Dịch Phong rồi. Đường đường là một vật cận Thánh phẩm, cả đời này của lão đều lấy nó làm kiêu ngạo thế mà lại bị Dịch Phong khinh nhờn như vậy, quả thực là có thể nhẫn nhịn nhưng không thể chịu nhục.

Bình luận

Truyện đang đọc